THÁNG 8 TÔI ĐỌC

 


Tôi biết đến tác giả Nhật Chiêu khi gặp ông trong một tập truyện ngắn cách đây khá lâu. Cái mà tôi cảm thấy thích thú là cái chất ma mị có đôi chút liêu trai trong truyện của ông. Tôi nhớ sau khi đọc xong câu chuyện đó, tôi đã có cảm hứng viết Bí mật của em. Và quả thật câu chuyện đó được nhận xét là khác với tôi nhất, bởi có lẽ nó đã mở ra trong tôi một cánh cửa bí mật chăng? Dù sao thì sau đó tôi đã tìm đọc Nhật Chiêu nhiều hơn. Thứ nhất là vì muốn tìm hiểu về ông, thứ hai là muốn xác nhận liệu câu chuyện đầu tiên tôi đọc có phải là cái văn phong thuần của ông không. 

Tuy nhiên, phải thừa nhận, đọc tập truyện ngắn này không khỏi khiến tôi khá thất vọng. Cái tôi muốn xác nhận về văn phong, quả thật đây là văn phong thuần của ông. Tuy nó không đặc sệt, nó có đôi chút dịch chuyển qua từng tác phẩm, theo từng mốc thời gian. Nhưng tụ chung thì nó vẫn là ông. Nó có một chút gì đó thiên về tính triết học, nhưng không nằm trong tính lô-gic thông thường; một chút gì đó gợi cảm và phóng khoáng. Một chút gì đó free-style.  

Cái mà tôi thất vọng là vì những câu chuyện này không được viết cẩn thận lắm. Nó gần giống như những câu chuyện nháp được tập hợp lại theo cùng một chủ đề và đưa đi xuất bản. Nó không hẳn được viết dối, nói như vậy với một nhà giáo dạy văn thì không thích hợp cho lắm, nhưng nó không đủ để có thể được đọc đi đọc lại và suy ngẫm. Tập truyện này có thể được nói là những suy tư rất lung và những phép thử trong nhiều cách viết khác nhau mà ông nghĩ đến. 

Đọc nó rồi tôi hiểu hơn về sự "lửng lơ" mà một nhà văn đã nhận xét tập truyện ngắn của mình. Ở đây tôi cũng bắt gặp một cái gì đó lửng lơ như vậy. Có lẽ tôi thích đọc truyện của ông khi nó được lẩn trong nhiều tác giả khác nhau, vì khi đó cái chất riêng được bật lên như một sự độc lạ. Còn khi đọc nó toàn vẹn thì tôi lại cảm thấy có chút nhàm. 

Comments

Popular Posts