Nghiệm Thu: Một tuần tắt điện thoại vì chính mình (2)

Sau nhiều tuần lần lữa dời tới dời lui. Thế là cuối tuần vừa rồi tôi đã quyết tâm thực hiện MỘT TUẦN TẮT ĐIỆN THOẠI VÌ CHÍNH MÌNH. Và không nhiều lời, đây là những gì tôi đã làm:


Ngày thứ nhất: 1/12/2020

_ Liệt kê 20 điều có thể làm trong 1 tiếng: (đây là danh sách của mình)

Đi bộ 

Đi lễ buổi sáng đầu ngày và cầu nguyện

Hát và đọc lời một bài hát tiếng Pháp

Đọc Thánh Vịnh bằng nhiều ngôn ngữ

Đi bộ đến cửa hàng tiện lợi và mua một món yêu thích

Ngồi và không làm gì cả

Nghe nhạc

Viết thư cho người chồng tương lai

Nói chuyện với bạn thân

Đi xem phim với mẹ

Chơi đàn piano

Mua hoa và đặt trong phòng để trang trí

Xem lại Eternal Sunshine of the Spotless Mind (bộ phim yêu thích gần đây) 

Xem một vở ballet trên youtube

Đọc thơ

Ăn tàu hủ đá với chị em họ

Xem lại albums gia đình

Nướng bánh

Lần một chuỗi mân côi cầu nguyện cho gia đình. 

_ Vẽ bưu thiếp

Ngày thứ hai: 2/12/2020

_ Vẽ bưu thiếp

_ Đọc Thánh Vịnh 23 ở nhiều ngôn ngữ khác nhau: Vô cùng thú vị và kỳ diệu!

Tiếng Pháp: Click vào đây     Tiếng Việt : Click vào đây     Tiếng Do Thái: Click vào đây                Tiếng Anh : Click vào đây     Tiếng Tây Ban Nha: Click vào đây

Ngày thứ ba: 3/12/2020

Đi bộ 40 phút: đến cửa hàng tiện lợi và mua một món mình yêu thích

20 phút nghỉ: chơi với Mèo Supe

Ngày thứ tư: 4/12/2020

Đọc thơ Nguyễn Thiên Ngân

LẠ LÙNG SAO, ĐAU ĐỚN NÀY
Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này…
Hay là mình bỏ cả đi?!
Giấc mơ chẳng đuổi.
Có khi lại về.
Thôi đừng hẹn lại nay mai
Đắm say này biết có dài được bao…
Người vực sâu ta núi cao
Lời yêu đấy biết thế nào mà đo?
Ta rất sợ người chẳng yêu ta
Ta bèn đi hỏi hết giang hà
Dẫu đến non cao hay bể thẳm
Thương hại nhìn ta, chúng nói ta…


Ngày thứ năm: 5/12/2020

Làm Thơ: Mất Mát Là Một Phần Cuộc Sống

Người ta cứ ra rả bên tai:

Mất mát là một phần cuộc sống

Và thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Nhưng làm sao chấp nhận đây?

Linh hồn tôi ơi, linh hồn tôi hỡi!


Trái tim này đau nhói. 

Khi chia tay tình yêu đầu, 

Khi người bạn thân rời bỏ ta, 

Khi gia đình làm ta thất vọng, 

Đến con mèo cũng ra đi. 


Những ký ức này, ai sẽ giữ lại đây? 

Người ta nói: kẻ ở lại sẽ là người đau đớn nhất. 

Nhưng kẻ nào ở lại cũng là kẻ yêu nhiều nhất. 

Tình yêu thì đâu sợ phải chịu thiệt. 

Đau đớn cũng là cái giá của trưởng thành. 


Chúng ta sống trong một thế giới tan vỡ,

Nơi người cha và mẹ nói lời chia tay.

Nơi đứa bạn thân trách móc, thờ ơ.

Nơi tình yêu dẫm nát trái tim.

Và con mèo trở thành nguồn an ủi duy nhất. 


Mất rồi lại có, có rồi lại mất. 

Thế giới như túi ba gang, 

Và nhân duyên là những thỏi vàng. 

Quen rồi đi, đi rồi quen. 

Mỗi người sẽ cùng ta bước chung một chặng đường. 

Chỉ một chặng thôi, hãy nhớ nhé!

Không gì là mãi mãi. 

Con đường chúng ta đi là con đường độc hành. 

Không giống như lúc nhỏ, 

Vẫn thường hứa với nhau,

Chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi. 

Chúng ta sẽ yêu nhau đến tận cùng trái đất. 


Sự vỡ mộng là bài học thứ hai, 

Thực tế đầy thực dụng: 

"Thời nào mà một túp lều tranh hai tim vàng,

Không có tiền, cạp đất mà ăn à?" 

Hay là ta đem trái tim đi cầm ở tiệm vàng? 


Nhưng tôi ơi, 

Đứng đánh mất niềm tin. 

Tốt đẹp đến với ai cần nó. 

Mãi mãi tin vào một ngày mai tươi sáng,

Là thứ không bao giờ rời bỏ ta. 

Đọc bài thơ này khiến mình nhớ đến: 

twenty one pilots: Stressed Out

I wish I found some better sounds no one’s ever heard, I wish I had a better voice that sang some better words, I wish I found some chords in an order that is new, I wish I didn't have to rhyme every time I sang, I was told when I get older all my fears would shrink, But now I’m insecure and I care what people think. My name’s ‘Blurryface’ and I care what you think Wish we could turn back time, to the good ol’ days, When our momma sang us to sleep but now we’re stressed out. Sometimes a certain smell will take me back to when I was young, How come I’m never able to identify where it’s coming from, I’d make a candle out of it if I ever found it, Try to sell it, never sell out of it, I’d probably only sell one, It’d be to my brother, ‘cause we have the same nose, Same clothes homegrown a stone’s throw from a creek we used to roam, But it would remind us of when nothing really mattered, Out of student loans and treehouse homes we all would take the latter. My name’s ‘Blurryface’ and I care what you think Wish we could turn back time, to the good ol’ days, When our momma sang us to sleep but now we’re stressed out. We used to play pretend, give each other different names, We would build a rocket ship and then we’d fly it far away, Used to dream of outer space but now they’re laughing at our face, Saying, “wake up, you need to make money." Wish we could turn back time, to the good ol’ days, When our momma sang us to sleep but now we’re stressed out.

Ngày thứ sáu: 6/12/2020

Don dẹp phòng, dọn dẹp tâm hồn, dọn dẹp cơ thể. 

Ngày thứ bảy: 10/12/2020

Nghe nhạc "không lời" : khi ngôn từ lặng im và âm nhạc lên tiếng

Beethoven - Rondo e capriccio op.129 - Rage over the lost penny

MOZART, 12 Variations on "Ah, vous dirai-je, Maman" K.265

Beethoven "Moonlight" Sonata, III "Presto Agitato" Valentina Lisitsa


*Thử thách 1 tuần: TẮT ĐIỆN THOẠI VÌ CHÍNH MÌNH




Comments

Popular Posts