6

        Trong những giấc mơ dài, tôi luôn thấy mình chạy. Tôi thấy mình nhẹ bẫng, bước đi như đang nhảy trên những bậc lò xo. Và tôi luôn trở lại cùng một nơi, căn chung cư cũ mà gia đình tôi đã từng sống. Những hàng lang trải dài, lát gạch đỏ vàng. Ba cầu thang nằm ở ba vị trí khác nhau. Nhà tôi sống đối diện một dãy cầu thang như thế. Những bậc thang nhỏ hẹp, tối om, ít người qua lại và sặc mùi nước tiểu. Chúng là nỗi ám ảnh. 

        Trong những giấc mơ, những bậc thang ấy luôn tồn tại. 

        Có lúc tôi đã thấy mình hôn một cô gái ở những bậc thang đó. 

        Có lúc tôi lại thấy mình chơi trốn tìm với lũ trẻ trong chung cư, tôi lại là cô bé ấy. Cô bé mà tôi sẽ chẳng còn gặp lại bao giờ. 

        Có lúc tôi lại thấy một toán cướp bịt mặt đen như Ninja Nhật với lưỡi kiếm giắt sau lưng đuổi bắt gia đình tôi từ tầng này qua tầng khác, rồi lại trở lại vị trí ban đầu, rồi lại đuổi bắt thêm một lần nữa, cứ như thể một cuộc đuổi bắt kéo dài vô tận. Ánh đèn neon treo trên trần chớp tắt liên tục, chuyển từ đỏ, sang xanh lá, rồi xanh dương. Tôi nhảy cẩn lên như người không trọng lượng. Tôi thấy mình nhẹ như những chú chim. Và cái hàng lang giữa những dãy cầu thang hun hút cứ ám ảnh tôi không thể nào thoát ra khỏi. 

Comments

Popular Posts