18

        Mùa đông ở Colorado. Tôi đã luôn muốn nói về mùa đông nới ấy. Nó ám ảnh đến nỗi những thứ khác đã không còn đáng sợ nữa. 

        Cái lạnh dường như luôn tồn tại. Bắt đầu từ những ngày tháng tám và tháng chín, những cơn gió thổi mạnh hơn, nhiệt độ giảm xuống dần. Từ bốn mươi độ xuống còn hai mươi lăm độ hoặc mười lăm độ c. Đến tháng mười và tháng mười một, nắng sẽ không còn nữa mà thay vào đó là những trận tuyết đầu mùa.Giống như những cơn mưa phùn nhẹ, tuyết chỉ như những hạt mưa tan nhanh. Các cành cây trở nên trơ trọi, khẳng khiu, giơ ra như những cẳng tay thẳng lên trời. Độ ẩm giảm xuống còn tầm ba mươi đến ba mươi lăm phần trăm trong không khí. Khô khốc và lạnh lẽo đến đáng sợ, đó là vào những tháng mười hai và tháng một, là hai tháng lạnh nhất năm. Màu xanh của cỏ, cây và lá thay bằng màu xám xịt, màu trắng của những trận tuyết dày. Nhiệt độ giảm xuống còn không độ, hoặc âm tám độ, và âm hai mươi độ c. Mỗi ngày là những nhiệt độ khác nhau. Có thể hôm trước chỉ âm tám độ, nhưng qua ngày hôm sau đã đột ngột giảm xuống tận âm ba mươi độ c. Và những trận bão tuyết, gió rít kéo dài hàng giờ đồng hồ, phủ trắng toàn bộ mặt đất, trên các mái nhà, và nóc xe hơi, một màu trắng xoá ẩm ướt và lạnh lẽo. 

        Sống dần trong cái lạnh sẽ khiến bạn quen thuộc với nó. Không còn cảm thấy lạnh vì quá lạnh. Nó như một điều hiển nhiên phải xảy đến, bắt đầu từ mùa thu cho đến hết mùa xuân năm sau. Cái lạnh thấm dần vào xương tuỷ và trí óc. Cái lạnh giết mòn mọi thứ. 

        Không hiểu sao tôi lại cảm thấy sợ hãi màu trắng xoá của tuyết, và nhìn những cái cây chết khô khiến tôi buồn thê thảm. Không hiểu sao tội lại sợ mùa thu như một dạng cảnh báo của cái chết đang đến gần. Không hiểu sao tôi lại đánh đồng mùa đông với cái chết. 

        Vào những đêm đông, mặt trời bắt đầu lặn lúc hai giờ chiều và tối hẳn lúc bốn giờ chiều đến tám giờ sáng hôm sau. Đường phố trống trơn và những cái bóng thi thoảng lướt qua trên phố, những cái bóng xám xịt hoặc đen ngòm âm thầm lướt đi như thần chết. Không có tiếng nói cười mà chỉ có những dáng cười cúi thấp vì lạnh. 

        Tôi đã không còn nhớ rõ tại sao mình lại ám ảnh mùa đông ở Colorado đến vậy. Vào những ngày có tuyết, khi đứng trong thư viện trường đại học, cầm ly trà xanh đang bốc khói, nhìn ra ngoài, tôi nhắm mắt lại và tưởng tưởng mình đang đứng ở giữa cái nắng oi ả và nóng bức của Sài Gòn với bóng râm của những hàng cây xanh mướt trải dài hai bên đường, phố xá tấp nập xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi, khói bụi từ ống thải của những chiếc xe máy và bên ngoài đường phố đông đúc, tiếng rao hàng, mời chào mua vé số của những cụ già, người khiếm thị ở những ngã tư đèn đỏ, rồi tôi vội bước nhanh ra khỏi cửa, để cho cái lạnh ập vào người xua đi cái nóng và sự tấp nập trong trí tưởng tượng của mình. Lúc đó tôi thấy cái lạnh và sự im lìm vắng lặng nơi đây cũng không quá tệ. Sống lâu ở đất nước gió mùa nhiệt đới với hai mùa mưa nắng khiến tôi dần quên đi chính mình ở cái nơi lạnh lẽo kia. Cũng như những ám ảnh mà tôi từng biết đến. 

Comments

Popular Posts