17
Vòng tròn vô định
Tôi thấy mình trôi nổi trên một dòng sông,
Không thể dừng lại
Cũng chẳng thể đi mau
Chỉ có nằm trên đó mà ngắm mây trời
Không cách nào lấy lại được chính mình
Tôi để cho mọi thứ trôi như là nó phải vậy
Và tôi không biết mình đi về đâu
Để mặc cho số phận đẩy đưa
Toi sống như một kẻ tạm bợ
Không ký ức, không người thân, không bạn bè
Không cả tình yêu, niềm hy vọng và vui buồn đớn đau
Như một cái xác không hồn vất vưởng chốn đô thành
Và thế là sống.
Ý nghĩa là gì?
Thời gian vẫn cứ trôi
Ngày qua đêm tới, tích tắc tích tắc...
Tôi thoi thóp như con cá giãy chết
Sống qua từng ngày.
Tôi muốn lấy lại thời gian, lấy lại chính mình
Nhưng làm sao đây?
Trong tôi không có một niềm hy vọng mong ước nào
Chỉ là những khoảng trống vô định
Nhưng đường tròn tối om
Nuốt sạch những ký ức, những hy vọng, và niềm vui sống.
"Tôi ơi, đừng bỏ cuộc," - tôi thậm chí chẳng thể thốt lên.
Loay hoay trong cõi vô định mơ hồ
Tôi là ai và đi về đâu
Cứ tiến bước tới và tiến bước tới
Không một ai biết nơi sẽ tới
Cuộc sống là vậy
Vốn dĩ mơ hồ và vô định!
Hay chỉ là cách nghĩ của tôi thôi?
Là điểm nhìn mà không một ai mong muốn.
Và tôi viết, viết cho chính mình
Trong cảnh thoi thóp tột cùng
Chỉ còn mình tôi với tôi
Để nói với chính mình, ghi nhớ, và lắng nghe
Để nếu không còn nữa, tôi vẫn là tôi
Để biết và để lại những gì còn sót
Một tôi đã từng tồn tại
Tôi viết vì sự lãng quên của chính mình
Không vì ai cả nhưng là vì con cá đang thoi thóp thở trên mặt nước cạn
Và rồi tôi tìm thấy chính tôi
Trong những dòng chữ mơ hồ, những tiếng thét lặp đi lặp lại.
Ở đó có một tôi đang nói chuyện với chính tôi.
Những ngôn từ lạ lẫm
Tâm hồn bay xa đến nơi không ai biết,
Một chân trời mới không nằm trong thế giới của những kẻ đang sống.
Và tôi viết để ghi nhớ, để tồn tại, để đánh thức
Không ai biết và không ai hay
Ở đó tôi được là chính tôi
Thế giới của những kẻ không đang sống
Không còn bị đánh cắp
Thời gian được lưu lại trong những trang giấy.
Comments
Post a Comment