16

        Tôi đã nghĩ rất nhiều vào cái ngày cảnh sát báo tin cho tôi rằng ba mẹ tôi bị tai nạn trên đèo Bảo Lộc. Tôi đã nghĩ giá như tôi cũng đi cùng be mẹ tôi thì có lẽ đã không bị bỏ lại một mình như vậy. Tôi đã nghĩ ước gì ba mẹ tôi không đi chơi vào đúng dịp Giáng Sinh cũng là những ngày tôi sắp thi cuối kỳ. Tôi đã nghĩ rất nhiều thứ...

        Cái đêm tôi đặt xe chạy ra Bảo Lộc. Cái đêm bác sĩ báo tin tử cho tôi trong bệnh viện. Mọi thứ dường như tối sầm trước mắt. Tôi đã không thể nhìn ba mẹ tôi lần cuối. Phải nói đúng hơn là tôi không muốn. Bác hai và chị Mi đã vào căn phòng đó nhận xác ba mẹ thay cho tôi. 

        Ở khoảng không thinh lặng, tôi đã chẳng hề khóc hay nghe được bất kỳ điều gì. Tôi còn chẳng nhớ rõ mọi chuyện sau đó diễn ra ra sao nữa. Tôi chỉ nhớ chị Mi đã kể lại với tôi rằng, tôi cứ ngồi im bất động suốt cả tuần. Bác hai và chị Mi đã giúp tôi lo liệu đám tang. Sau một tuần, vào cái ngày tôi nhận được tro do bác hai trao lại cho tôi, tôi đã khóc như mưa suốt ba ngày. Ai nấy đều lo lắng thay cho tôi. Chị Mi ở bên tôi suốt vì sợ tôi sẽ làm chuyện dại dột. Chị Mi ôm tôi vào lòng, và đó là lần đầu tiên tôi nhận ra ba mẹ tôi đã đi thật rồi. 

        Sau đó, tôi nhớ tôi phải nghỉ học một thời gian vì cứ khóc suốt. Nước mắt không thể ngưng được. Và một nỗi sợ lớn nuốt chửng lấy tôi. Buổi tối là khoảng thời gian kinh khủng, vì tôi không ngủ được. Sau một tháng, bác hai và chị Mi đưa tôi nhập viện, bác sĩ đã phải cưỡng chế tôi uống thuốc, vì tôi không tin mình thật sự bị bệnh như họ nói. Và sau đó là những giấc ngủ mê man kéo dài đến vô tận. Chị Mi nói có những đêm chi ấy phải đánh thức tôi dậy vì thấy tôi la hét dữ dội hoặc gào khóc thảm thiết.

        Có lẽ là một hoặc hai tháng gì đó, tôi được xuất viện. Tôi bắt đầu đi học trở lại, và tái khám trong vòng 1 năm. Dần dà mọi thứ quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó. Tuy phải bảo lưu một năm học, nhưng ít nhất tôi đã có thể sinh hoạt như một người bình thường trở lại. 

Comments

Popular Posts