15

        Từ khi có ký ức, tôi biết gia đình mình sống trong một căn phòng chung cư cũ rộng hai mươi lắm mét vuông. Căn phòng được chia thành ba gian: nhà tắm kiêm toilet, một căn bếp nhỏ ngay phía trước phòng tắm được ngăn cách bằng cái cửa lùa. Và gian rộng nhất cũng là gian chính. Ba mẹ tôi xây thêm một căn gác nhỏ phía trên. Hồi đó hầu như nhà nào cũng sẽ có một căn gác nhỏ như vậy. 

        Lúc học mẫu giáo, tôi vẫn ngủ với ba mẹ trên cái đi-văng. Căn gác chỉ làm nơi chứa đồ, chủ yếu là sách vở của ba mẹ và mấy thứ linh tinh không còn dùng nhưng vẫn giữ làm kỷ niệm. Sau khi tôi lên lớp một, ba mẹ dọn lại căn gác và lên đó ngủ, để lại cái đi-văng cho tôi toàn quyền sử dụng. 

        Ba mẹ mua cho tôi một cái bàn học, đặt sát cửa sổ, cái đi-văng nằm đối diện với bàn học. Cái tủ quần áo đặt chắn trước đi-văng tạo thành một không gian riêng tư cho tôi. 

        Có một cái bàn và một cái ghế gỗ dài đặt kế bàn học của tôi làm nơi tiếp khách. Đối diện đó là cầu thang đi lên gác. Ba mẹ tôi đặt cái tủ sách nhỏ gần chân cầu thang, trên cái tủ sách là cái tivi màu được chỉnh kênh bằng mấy cái nút xoay xoay. 

        Mẹ là giáo viên dạy văn cấp ba, nên cái tủ sách đa phần là sách của mẹ và sách học của tôi. Ba làm nhân viên IT trong một công ty tư nhân. Khi tôi lên cấp hai, hình như là vào năm lớp sáu, ba mẹ tôi dành dụm được một số tiền và mua một căn hộ chung cư. Ở đó được tầm hai năm, giá nhà tăng do quy hoạch hoá, ba mẹ tôi lại bán căn chung cư, và cùng với số tiền dành dụm, họ mua được một căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông ở một khu khá xa trung tâm. Trên hết nó đã thoả mãn ước mơ của ba là có một căn nhà dưới đất trước khi nhắm mắt xuôi tay. Có vẻ như vì đã không còn luyến tiếc gì với trần gian này sau khi thoả nguyện ước mơ, ba mẹ tôi ra đi trong một tai nạn xe, để lại tôi một mình cùng với căn nhà khi đang học lớp mười hai. 

Comments

Popular Posts