13

Bản nháp thứ 2

Tiểu phẩm

CHUYẾN XE

Cảm tác dựa trên truyện ngắn Drive My Car của nhà văn Haruki Murakami.

Nhân vật: 

Tâm (45) – người đàn ông trung niên, goá vợ. 

Mai (27) – lái xe cho Tâm. 

Huy (25) – đồng nghiệp cũ của vợ Tâm. 

 -----🌟---- 

CẢNH 1

Đêm. Tiếng sóng biển vỗ rì rào. Tâm và Mai mở cửa, bước ra khỏi xe, cùng đi đến trước bãi biển.

MAI

Tại sao hôm nay ông lại muốn tôi chở ông ra biển? 

TÂM

Cô bắt đầu lái xe cho tôi được bao lâu rồi nhỉ? 

MAI

Đã hai tháng, ba tuần, và năm ngày. 

TÂM

Thoáng chốc mà nhanh vậy rồi sao? 

MAI

Vì ông đã bị treo bằng lái do gây ra một vụ va chạm vào thời điểm ấy. 

TÂM

Nguyên nhân là vì có chút men, cộng thêm thị lực có vấn đề. Tôi đã đi khám ở một bệnh viện sau vụ tai nạn, và phát hiện có triệu chứng của bệnh cườm nước. Trong tầm nhìn có điểm mù. Ở góc bên phải. Trước đó tôi không hề nhận ra.

MAI

Còn vì có chút men thì thế nào? 

TÂM

Thú thật, đêm hôm ấy tôi có nghĩ đến vợ tôi. Có lẽ cũng vì do men mà các ký ức cứ ùa về, khiến tôi không giữ được bình tĩnh. 

MAI

Vợ ông sao? Tôi chưa bao giờ nghe ông nhắc đến. 

TÂM

Cô ấy đã qua đời vào thời điểm này hồi năm ngoái. À, tôi nhớ ra rồi. Cô đợi tôi một chút. 

Tâm bước trở lại vào xe, lấy ra một chồng sổ. 

TÂM

Đây là những cuốn sổ nhật ký của vợ tôi trong suốt 10 năm mà chúng tôi cưới nhau. Cô ấy đã dặn nếu một ngày cô ấy không còn, tôi hãy ra bãi biển này, nơi tôi cầu hôn cô ấy, thả nó xuống biển. Và tuyệt đối, không được đọc một trang nào.

MAI

Và ông đã thực hiện đúng như lời hứa? 

TÂM

Không. Tôi đã đọc chúng. Tất cả chúng. Nhờ đó mà tôi biết rằng, vợ tôi đã ngoại tình với tổng cộng 4 người đàn ông. Và kẻ cuối cùng trong số đó, là Huy, một diễn viên trẻ cỡ 27, 28 tuổi, cùng sân khấu mà cô ấy đang làm việc. 

MAI

Thật sao? Ông không hề biết những chuyện đó trước đây. 

TÂM

Không hề. Nhưng tôi đã làm một việc điên rồ. Tôi đã hẹn tên Huy đó vào những ngày nghỉ. Chúng tôi cùng nhau uống rượu trong một quán bar được vài lần. 

MAI

Người đó không biết chuyện ông đã phát hiện ra anh ta ngoại tình với vợ mình ư? 

TÂM

Tôi nghĩ là hắn ta không biết. Chúng tôi gặp nhau trong đám tang của cô ấy. Chuyện trò qua lại. Cuối cùng tôi cũng không ngăn được mình hỏi hắn ta, “nếu cậu Huy có thời gian, chúng ta có thể làm vài chén với nhau, và hàn thuyên về những kỷ niệm của vợ tôi. Vợ tôi vẫn thường nhắc đến cậu.” 

MAI

Và anh ta đồng ý? 

Đèn sân khấu tối dần. 

CẢNH 2

Quán bar Kino. Âm nhạc bài “Joshua Fit the battle of Jericho” của Coleman Hawkins vang lên. Âm thanh người nói qua lại xôn xao. Đèn sân khấu chuyển vào một bàn trong quán bar. Huy đang ngồi lắc lư có vẻ như đã ngà ngà, trên bàn là hai ly rượu whiskey. Tâm từ cửa bước vào, dáng đi cũng có vẻ đã ngà ngà, ngồi xuống bàn. 

TÂM

Được gặp cậu thế này chắc cũng phải có duyên gì đó. Có lẽ là do người vợ đã khuất của tôi sắp đặt. 

HUY

Một phụ nữ thật sự tuyệt vời. Được ở cùng, được sống cùng người như vậy, chắc anh Tâm hạnh phúc lắm. 

TÂM

Ừ. Đúng như cậu nói. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã hạnh phúc. Nhưng bên cạnh việc hạnh phúc, cũng có những chuyện đau đớn chẳng kém gì đâu. 

HUY

Chẳng hạn như chuyện gì? 

TÂM

Một lúc nào đó sẽ mất cô ấy. Chỉ tưởng tượng cũng khiến tim tôi đau nhói. 

HUY

Tôi hiểu rõ cảm giác đó. 

TÂM

Hiểu thế nào. 

HUY

Nghĩa là, về việc sẽ mất đi người tuyệt vời như cô ấy. Chỉ là tôi tưởng tượng vậy thôi. 

(im lặng) 

TÂM

Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn mất cô ấy. Mất dần từng chút từ lúc cô ấy còn sống, đến cuối cùng thì mất tất cả. Cậu hiểu điều tôi nói không? 

HUY

Tôi nghĩ là mình hiểu. 

TÂM

Với tôi, điều đau đớn hơn cả, là thực ra rôi đã không hiểu cô ấy. Ít nhất thì hình như đã không hiểu một phần quan trọng. Và giờ khi cô ấy mất đi, phần đó cũng mất theo mà không bao giờ được hiểu. Giống như chiếc hòm sắt nhỏ kiên cố, mãi chìm dưới đáy biển sâu. Cứ nghĩ tới điều đó là tim tôi như thắt lại.

HUY

Nhưng anh Tâm này, liệu chúng ta có khả năng hiểu được tường tận về người khác không? Cho dù yêu người đó sâu đậm đến mấy?

TÂM

Chúng tôi đã chung sống với nhau hơn 10 năm. Ngoài việc là vợ chồng, chúng tôi còn là những người bạn tin cậy. Mọi chuyện chúng tôi đều chia sẻ với nhau rất thành thật. Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy. Nhưng thật ra lại không phải như vậy. Biết nói thế nào nhỉ...hình như tôi có một điểm mù chí tử. 

HUY

Điểm mù? 

TÂM

Hình như tôi đã bỏ sót điều gì đó quan trọng có ở bên trong cô ấy. Không, kể cả nhìn bằng mắt thì trên thực tế có lẽ cũng không nhìn thấy được. 

HUY

Tôi hiểu cảm giác đó. 

TÂM

Cậu hiểu sao? 

HUY

Chẳng phải chúng ta không bao giờ có thể hiểu đúng được những gì con người ta nghĩ hay sao? Ý tôi muốn nói là vậy. Cho dù đó là ai đi nữa. Thế nên, đó có phải là điểm mù của riêng anh hay không, tôi có cảm giác là không. Nếu cho đó là điểm mù thì tất cả chúng ta đều sống và mang một điểm mù giống nhau. 

TÂM

Nhưng đó là theo quan điểm chung. 

HUY

Chính xác. 

TÂM

Điều tôi đang muốn nói là nói về người vợ đã mất của tôi. Tôi không muốn bị đánh đồng với quan điểm chung đơn giản như vậy. 

(im lặng)

HUY

Theo như tôi được biết thì vợ của anh là một phụ nữ tuyệt vời. Đương nhiên những gì tôi biết chưa bằng một phần ngàn những gì anh biết về vợ mình nhưng tôi có thể tự tin nói như thế. Được sống với người tuyệt vời như vậy tận hai mươi năm, nhất định anh phải cảm thấy biết ơn lắm. Thật lòng tôi nghĩ thế. Nhưng cho dù có hiểu nhau thế nào, dù có yêu say đắm thế nào, thì tôi e rằng, nhìn thấu trái tim người khác là điều không thể. Đòi hỏi này chỉ khiến bản thân đau khổ mà thôi. Nhưng nếu là với trái tim mình thì chỉ cần nỗ lực là có thể nhìn thấu được. Bởi vì, rốt cuộc điều chúng ta phải làm chẳng phải là thu xếp một cách ổn thoả và thành thật với trái tim mình hay sao. Nếu thực sự mong muốn nhìn thấu người khác thì chỉ còn cách là nhìn thật thẳng, thật sâu vào chính con người mình. Tôi nghĩ vậy.” 

Tiếng sóng vỗ rì rào. Đèn tắt chuyển cảnh. Âm nhạc bài hát lần nữa vang lên. 

CẢNH 3

Tâm đang xé những trang nhật ký thả xuống biển. Và cuối cùng là ông thả những cuốn sổ xuống biển. Mai đứng nhìn Tâm. 

MAI

Anh không cảm thấy đau lòng khi phải uống rượu và nói chuyện với người mình biết là đã ngủ với mợ mình ư? 

TÂM

Làm sao không đau lòng được. Nói thế nào nhỉ...Vì tôi muốn lý giải nguyên nhân gì dẫn tới việc vợ tôi ngủ với hắn, tại sao lại chọn hắn. Đó có lẽ là điều khiến tôi muốn biết hơn cả. 

MAI

Vậy anh đã lý giải được chưa? Chuyện tại sao vợ anh lại ngủ với người đó? 

TÂM

Không. Tôi vẫn chưa lý giải được. Đó vẫn còn là dấu hỏi trong tôi. Nhưng xét cho cùng, hắn ta là người dễ chịu, không giả tạo. Hắn thích vợ tôi thật lòng. Không phải ngủ với nàng theo kiểu chơi bời. Hắn vẫn day dứt vì không thể vào thăm nàng trước lúc nàng mất do bị nàng khước từ. Tôi không thể không có cảm tình với hắn, đến nỗi tôi còn nghĩ hắn có thể trở thành bạn tôi thật. 

MAI

Con người ta có những lúc như thế. Cho nên tôi nghĩ anh không cần phải quá dằn vặt làm gì. Chúng ta chỉ còn cách cố gắng, chấp nhận và tiếp tục sống. 

Âm nhạc vang lên. Mai và Tâm trở lại vào xe. Đèn sân khấu tối dần. 

HẾT.




Comments

Popular Posts