2

        Những ngày mưa. Mưa tí tách. Mưa rơi lã chã trên những hàng hiên. Mưa làm tôi liên tưởng tới những trận bão tuyết. Những cơn bão không bao giờ tan trong trí óc tôi. 

 -----🌟---- 

        Tôi nhớ đến bãi biển. Nhớ đến cái đêm tôi ngồi cùng anh. Những khoảng không lập loè trong tâm trí. Mảng ký ức đó cứ lặp đi lặp lại như thể một đoạn phim được quay nhiều lần. Dù chẳng có lần nào giống với lần nào, nhưng nó cứ trở đi trở lại, cái khung cảnh ấy, mùi của biển, trên hòn đá nhô ra giữa bãi cát sâu dưới đại dương, thuỷ triều rút. Đèn. Những đốm ánh sáng lập loè đủ màu tít ngoài khơi xa. Và tôi ngồi đó cũng với anh. Đây có lẽ là lần thứ năm tôi kể về mảng ký ức này, mỗi lần lại mỗi khác. 
        "Đó là anh sao?" 
        "Tại sao anh lại không thích biển?" 
        "Tại sao anh lại căm hận nó?" 
        "Vì nó gợi nhắc lại tuổi thơ và những mùa hè mà anh căm ghét. Vì anh phải cùng ba đi đánh cá vào những mùa hè về cho mẹ và em gái nấu ăn. Có những mùa hè chỉ toàn ăn cá và cá. Gia đình anh nghèo, và đó là cách để sống sót qua những mùa hè." 
        Những mùa hè trên biển, nó trông ra sao? Và anh đã từng là một câu bé như thế nào? 
        Xung quanh chúng tôi chỉ toàn là đêm, không một thanh âm, cứ như thể chúng tôi chẳng tồn tại ở bất kỳ không gian hay thời gian nào. Mỗi lần trở lại biển, mỗi lần bước đi trên bãi cát dài trong đêm đen một mình, tôi lại nhớ đến anh. Đến những gì anh đã nói với tôi. Có lẽ trong đêm tối nhập nhoạng ấy, tôi thấy anh khẽ cười. 
        "Anh đã phải ăn mì gói trong suốt 2 năm học lái máy bay. Đến bây giờ mỗi khi nhìn thấy mì gói, anh lại thấy ớn." 
        Tôi nhìn anh nhưng không hỏi lại. Tôi chỉ muốn nghe anh nói. Tôi chỉ muốn thanh âm đó vang vọng và tan vào đêm. 
        "Anh đã phải tự làm mọi thứ, nếu muốn trở thành phi công, anh phải tự kiếm tiền, phải tự cố gắng để không gây ra bất kỳ một rắc rối nào. Bởi vì ước mơ lớn nhất của anh là bay trên bầu trời kia." 
        "Trên đó có gì thú vị lắm sao?" 
        "Ồ tất nhiên. Nó sẽ không giống như em ngồi dưới đây nhìn lên bầu trời. Ở trên đó đẹp hơn gấp vạn lần em có thể tưởng tượng ra được." 
        Tôi cũng từng đi máy bay, tôi cũng từng biết về khung cảnh trên cao mà anh nói đến, nhưng đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi niềm hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt anh lúc đó. Như một thứ ánh sáng huyền diệu, thứ ánh sáng của một ngôi sao tít trên bầu trời đêm; chớp tắt, lập loè, chớp tắt.

Comments

Popular Posts