10

        Có 2 điều tôi tự hứa với bản thân khi bắt đầu viết. Đó là sẽ không có cảnh làm tình, và cũng sẽ không có ai phải chết trong tiểu thuyết của tôi. 

 -----🌟---- 

        "Đến năm 29 tuổi khi mình vẫn chưa tìm ra ý nghĩa cuộc đời, mình sẽ tự tử." 
        Hoa Hạ, người bạn thân từ thuở nhỏ nói với tôi khi chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trong một quán ăn Hàn Quốc. Đó là một đêm như mọi đêm khác ở cái thành phố Sài Gòn xô bồ và náo nhiệt này. Chúng tôi đã ăn xong và chỉ ngồi nói chuyện loanh quanh. Những câu chuyện vặt vãnh như dạo này Hạ làm gì, dạo này mình đang làm gì. Đó là khoảng thời gian ngắn sau khi tôi từ Mĩ trở về, cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại Hạ sau 2 năm. 
        "Nhưng tại sao lại là 29 tuổi?"
        "Bởi vì mình không muốn bước qua tuổi 30 mà vẫn chưa biết ý nghĩa của bản thân." 
        Quán vắng. Chỉ có duy nhất hai vị khách chúng tôi còn ngồi lại. Bà chủ tiệm cũng đi đâu mất. Mọi thứ im lìm đến nỗi tôi có cảm tưởng như thanh âm của chúng tôi vang lên rồi tan vào không khí một cách đáng sợ. Tội sợ sự im lặng đó đến rợn người. Chúng tôi chỉ còn nghe thấy nhịp thở phập phồng của nhau trong không khí. Lúc đó, tôi chỉ vừa tròn 25. Thậm chí tôi còn chẳng thể tưởng tượng nỗi bản thân mình 29 tuổi sẽ như thế nào. 
        "Hạ định chết bằng cách nào?" 
        "Chuyện đó đơn giản thôi. Mình đã vài lần đi lên sân thượng công ty hút thuốc. Và Nhài không tin được mấy chỗ đó khoá cửa lõng lẽo như thế nào đâu. Mình chỉ cần nhảy xuống và thế là xong." 
        "Nhưng lỡ nếu lúc đó Hạ không còn làm ở công ty nữa thì sao?"
        "Thì có lẽ mình sẽ leo lên sân thượng chung cư nhà mình. Hoặc bất kỳ toà nhà nào mà mình leo lên được." 
        Còn bốn năm nữa. Bốn năm là giới hạn sống mà bạn tôi mang theo bên mình. 
        "Mình sẽ không kết hôn. Mà nếu có cưới chồng mình cũng sẽ không sinh con. Mình không muốn tạo ra một phiên bản thứ hai giống mình. Mình không có quyền được lựa chọn khi mình sinh ra. Nhưng mình có thể lựa chọn khi nào mình sẽ chết và chết bằng cách nào." 
        Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nỗi, tại sao người ta lại tự đưa ra những giới hạn sống cho bản thân tại một thời điểm nào đó. Vào khoảnh khắc đó tôi chỉ muốn gào lên thật to rằng Hạ thật là điên rồ, nông cạn, và ngu ngốc. Nhưng có lẽ sâu bên trong thâm tâm, tôi không muốn mất đi người bạn thân thương của mình. Tôi không thể chấp nhận rằng có một thời hạn nhất định, rằng lúc đó chúng tôi sẽ xa nhau mãi mãi. 
        Nhưng khi nhìn ánh mắt đầy quả quyết của Hạ, tôi biết mọi lời nói của mình đều sẽ là vô ích. Có thể có hoặc có thể không, tôi sẽ phải chấp nhận mất đi người bạn đang ngồi đối diện mình tại một thời điểm nào đó trong bốn năm sau. 

Comments

Popular Posts