1

        Tôi còn nhớ vào đêm sinh nhật tuổi 20, tôi ngồi trước bàn thờ, suy nghĩ về con đường thênh thang phía trước và những gì mình sẽ làm, sẽ trở thành. Lúc đó, tôi hoàn toàn mơ hồ về con đường đó. Nhưng tôi lại không hề lo sợ, bởi có lẽ tôi biết, món quà quý giá nhất dành cho mình chính là thời gian. 
        Nhưng ở tuổi 29, có lẽ cũng không quá đáng sợ, chỉ có 1 điều không thay đổi, đó là tôi vẫn hoang mang về con đường phía trước. Chín năm trôi qua mà tôi vẫn không hề thay đổi. Chỉ là thời gian không buông tha ai. 
        Ở tuổi 29, tôi bắt đầu thấy sợ, sợ mọi thứ bao gồm cả sự hoang mang và mơ hồ đang chiếm giữ tôi, sợ thời gian qua đi sẽ không trở lại nữa, và sợ chính bản thân mình. 
        Bản thân tôi - mới là nỗi sợ lớn nhất. Vì có thể nó sẽ ở mãi một chỗ mà không chịu tiến lên. Vì có thể tôi sợ bản thân sẽ mãi bị chôn vùi ở tuổi 29. Vì có thể tôi ở tuổi 39 cũng sẽ không khác tuổi 29 là bao. Nhưng ngoại trừ bản ngã bên trong thì tất cả rồi cũng sẽ đổi thay. Cả chính tôi dù không muốn cũng phải đón nhận sự thay đổi đó, sẽ không còn ai gọi tôi là "chị" mà sẽ thay bằng "cô", một quý cô trung niên với những nếp nhăn ở đường rãnh miệng, trán và mắt. Và lúc này, tôi sẽ lại là ai? Liệu tôi có còn sợ cuộc sống như tôi 29 tuổi? Hay tôi sẽ đón nhận nó một cách chân thành dù ở dạng thức nào đi chăng nữa? 
        Bắt đầu muộn không hẳn là tệ. Nhưng nỗi sợ kìm chân tôi mãi không dám tiến lên mới là tệ. Và tôi vẫn sống, sống mỗi ngày, như nó vẫn là.

Comments

Popular Posts