Về nỗi cô độc

 

    Mình cho rằng bất kỳ ai trên cõi đời này đều phải chịu đựng cô đơn. Nỗi cô đơn có lẽ mới là thử thách cực đại khi con người ra đi khỏi Vườn Địa Đàng. Đó có lẽ mới là cái giá khi họ tự ý cắt bỏ mối liên kết với Thiên Chúa.
    Ngay từ khi con người cảm nhận nỗi cô đơn ập đến trong tâm hồn họ lần đầu tiên, kể từ sau đó họ không thể quên được hương vị của nó. Nỗi cô đơn có thể được lấp đầy trong những mối quan hệ ngắn ngủi, tạm bợ; cần được hơi ấm và sự tồn tại của một người nào đó kề bên. Hoặc đó có thể là những thú vui khác như ma tuý, sex, mua sắm, ăn uống, chụp hình...Tất cả đều là những nỗ lực vô vọng nhằm lấp đầy nỗi cô đơn. Và rồi khi những niềm vui đó qua đi, cái hố lại trở nên sâu thẳm và đen tối hơn. Vì chẳng ai biết bên trong nó giờ đây hàm chứa những gì. Lỗ hổng trong trái tim. A void in my heart. Lần đầu tiên mình nghe thấy cụm từ này trong một quán cà phê vào buổi chiều muộn ở St. Louis. Lời nói thốt ra từ cô bé Victoria, khi đó vừa tròn 18 tuổi. Cô bé có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn ẩn chứa những sự ngạc nhiên đầy bí ẩn mỗi lời mình thốt ra. Chúng mình ngồi trên một cái bàn dài với ghế cao hướng ra cửa sổ. Đó có lẽ là ở downtown St.Louis nhỉ? Vì mình nhớ quán khá đông khách và chúng mình đã dự định đi qua cái cổng nổi tiếng ở St.Louis, mà bất kỳ ai cũng đến đó chụp hình lưu niệm mỗi khi ghé qua.
    Thật kỳ lạ! Mình chỉ đến St.Louis 2 lần, và hầu như mọi ký ức khó quên đều nằm lại ở đó. Một lần trải qua hơn 3 tháng hè, ở nhà chị người quen và làm nail ở cửa tiệm của chị ấy hầu như mỗi ngày. Một lần là chuyến roadtrip từ Greeley đến đó với các bạn, vào dịp cuối cùng trước khi mình rời đi. Chuyến đi đó cũng bao gồm cả Victoria. Và có lẽ vì St.Louis cũng là nơi Kirsten xuất thân. Là nơi mình chưa bao giờ đến, ở một vùng quê hẻo lánh nào đó.
    Dù gì thì trong quán cà phê đó lần đầu tiên mình nghe Victoria nhắc đến cụm từ “a void in your heart”. Mình chưa bao giờ nghĩ đến một cụm từ cụ thể như thế về cái hố ở trong mình. Khi người bạn thân của mình không thể ở bên cạnh mình nữa. Khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Erica hôn vào má Kirsten, và Kirsten đã vui vẻ giới thiệu đây là bạn thân của chị ấy. Hình như là vào một buổi chiều mùa hè, khi Kirsten đang ngồi trên máy tính chuẩn bị bài viết của mình. Bên ngoài trời vẫn còn nắng và chị ấy mặc một cái áo phông và quần đùi màu xanh lá cây, trên đầu đeo một cái băng đô thắt nơ màu đỏ. Mình vẫn còn nhớ nụ cười tinh nghịch của Erica khi hôn trộm bạn mình từ phía sau. Và mình ước gì, mình đã thật sự ước mình cũng có thể ở bên cạnh bạn thân mình như vậy; một cách bình dị và giản đơn nhất. Trở về những ngày tụi mình cùng nhau đi bộ, lang thang khắp các con phố và nói về đủ thứ chuyện trên đời. Rồi bạn mình đi xa mãi và không gặp lại nữa. Sau này khi Kirsten cũng ra đi, và cái chết đột ngột của Heckquin đến, giúp mình hiểu ra định mệnh của mình.
    Mình nhớ lại cái đêm mình còn ở nhà dòng, cái đêm làm mình quyết định ra đi. Cái đêm sau khi mọi người đọc kinh tối và trở ra ngoài, chuẩn bị về phòng ngủ. Trên đôi mắt của các sơ, trên sự cô độc đã thấm đẫm tâm hồn họ như lá cây thấm đẫm sương mai vào mỗi buổi sớm. Mình đã sợ hãi tột cùng. Trong cái đêm đó, mình nhìn thấy tương lai ùa đến nếu mình ở lại. Và rồi mình chạy trốn. Chạy trốn khỏi định mệnh. Nhưng có ai ngờ, dù cho ở bất kỳ đâu, số phận cô độc là thứ đã định sẵn. Đó là con đường phải đi ngay khi ở đây, và bây giờ. Mình phải học cách thoải mái trong nó bằng bất cứ giá nào. Học tập sao cho trở nên thoải mái trong sự cô độc, là cách vượt qua khỏi phần con đang chế ngự mình. Bản chất con người là loài sống theo bầy đàn, ảnh hưởng và giết chóc lẫn nhau. Tuy vậy con người tử thuở khai sinh đã cố gắng đấu tranh để vượt qua hai phần mâu thuẫn đó trong mình.
    Vào những đêm khuya của tuổi 20, mình vẫn chưa biết nỗi cô đơn là gì. Mình nghe người ta nói về nó, nhưng chưa bao giờ cảm nếm nó thật sự. Mình chạy trên những con đường vắng lúc 2 giờ sáng sau khi tan làm ca tối ở Starbucks, mình nghĩ cô đơn sẽ chẳng bao giờ chạm được đến mình, vốn dĩ luôn thích ở một mình và thinh lặng. Nhưng rồi nỗi cô đơn cũng chẳng buông tha cho kẻ cô độc nhất. Và cứ thế lấn sâu vào tâm hồn người ta không báo trước. Đó có lẽ là thử thách mình phải chiến đấu, với tất cả món quà đã được ban tặng: sự kiên định, lòng dũng cảm và cả nụ cười. Kẻ cô độc nhất rồi cũng sẽ đến lúc tìm thấy ý nghĩa trong sự cô độc của chính mình. Như nữ hoàng Elizabeth hay nói trong bộ phim Crown mà mình đang xem, không làm gì cả có nghĩa là đã làm tất cả.

Comments

Popular Posts