THÁNG 1 TÔI ĐỌC

 


Visa là tập truyện ngắn đầu tiên trong năm tôi đọc. Hơn nữa nó còn là tác phẩm đầu tay của tác giả Hải Miên. Sau tập truyện ngắn này hình như chị không ra thêm tác phẩm nào. Tuy vậy, kinh nghiệm viết và cả trải nghiệm sống của một nhà báo thấm đẫm trong tác phẩm này. Đọc tác phẩm này quả nhiên rất thú vị. Chỉ tiếc là chị không viết thêm một tác phẩm nào khác để độc giả như tôi được đọc thêm. 

Nhưng quả thật, khi đọc tập truyện này, tôi mới thấy sự khác biệt giữa một nhà báo nhà văn và một độc giả nhà văn. Ý tôi là có 2 loại nhà văn mà tôi thường bắt gặp trong thế giới văn chương: một loại là những nhà báo sau một hồi chán viết báo họ chuyển sang làm nhà văn như Hemingway chẳng hạn; loại thứ hai là những nhà văn có cuộc đời gắn chặt với những cuốn sách, ban đầu là độc giả, những người thích đọc sách, yêu sách, và rồi một ngày đẹp trời thì quyết định trở thành nhà văn. Ở hai loại này, tôi thấy loại thứ nhất thường có một lối viết rất thực tế, cương trực và thẳng thắn. Họ đi vào chủ đề nhanh với cái nhìn đôi khi cực đoan, đôi khi lại rất phóng khoáng, và đôi khi họ thiếu một thứ mà ở những nhà văn loại thứ hai lại có thừa, đó là sự lãng mạn lang man. Đây là lối diễn đạt tôi có thể nghĩ đến bây giờ. Những kiểu này có thể bắt gặp ở Patrick Modiano, Banana Yoshimoto hoặc thậm chí là Haruki Murakami. Họ có cái gì đó rất "trên mây" đúng kiểu nhà văn mà những người làm báo thường bị thiếu mất. Có lẽ bởi vì năm tháng làm báo đã rèn cho họ con mắt nhìn thẳng vào thực tế và viết trực diện vào chủ đề mà họ hướng tới hơn là sự lãng mạn lang man quanh chủ đề đó như mấy độc giả nhà văn. 

Chỉ có một điều tôi không thích lắm ở Hải Miên. Đó là chị đặt cái tôi của mình quá nhiều vào các nhân vật. Ý tôi không phải muốn nói là không nên đặt cái tôi của mình vào tác phẩm của mình. Chỉ là có chút gì khiên cưỡng, thể hiện quá nhiều ở các nhân vật của chị. Điều đó làm lu mờ đi các nhân vật khác mà chỉ thấy mỗi nhân vật của chị hoặc là chính chị. Làm lu mờ đi cả ý nghĩa mà chị đang muốn thể hiện. Đọc xong chỉ nhớ về mỗi cái nhân vật ấy mà thôi. Như vậy thì hơi đáng tiếc. 

Tóm lại, đọc truyện ngắn thì luôn có ích. Đôi khi là được trải nghiệm, đôi khi là những bài học viết. 


Comments

Popular Posts