Nhật ký một năm viết (2021)

Trong suốt những tháng ngày bắt đầu nghiêm túc với công việc viết văn. Có lẽ là khoảng một năm này. Bắt đầu từ tháng chín tháng mười năm ngoái đến bây giờ, tôi nhận ra việc viết văn là một thử thách cực hạn vượt lên trên khả năng của mình mỗi ngày. 

Không phải là vấn đề không biết viết gì, mà vấn đề là mỗi ngày tôi lại phải tự đối mặt với bản thân một cách chân thật và lộ thiên nhất. Con người ta thường sống mỗi ngày cho phép bản thân được giấu diếm hoặc lờ mình đi ở những khía cạnh mong muốn. Tốt nhất là tránh nó đi càng lâu càng tốt. Tôi cũng từng và một phần nào đó đang sống theo cách như vậy. Cố gắng lờ mình đi hoặc ít nhất giả vờ như mình vẫn ổn. Tiếp tục sống và tiến về phía trước. 

Tuy nhiên viết văn không cho phép tôi được làm việc đó. Viết văn yêu cầu tôi phải nhìn nhận chính mình mỗi ngày, lôi kéo chính mình trở về với nội tại và khuấy động trong tôi tất cả các sự thật mà tôi muốn giấu kín. Vì vậy tôi nghĩ, việc này ắt hẳn phải mang lại một ý nghĩa nào đó. 

Công việc nào cũng có cái khó của nó. Có những ngày cảm thấy đau khổ và thất bại bên trong. Có những ngày gắng không tìm ra được niềm vui dù đã viết nó ra giấy, tôi thấy vô vọng và chán chường. 

Mỗi ngày ngồi vào bàn và đối diện với trang viết buổi sáng, tôi lại nghĩ, việc này có ý nghĩa gì, nó có mang lại cho mình niềm vui? Nếu nó không còn có thể làm được điều đó, tại sao mình lại chọn lựa nó. Bên ngoài kia có muôn vàn lựa chọn, và mình được tự do chọn lựa bất kỳ điều gì mình muốn. Vậy tại sao mình lại chọn việc viết?

Nhưng rồi một ngày, tôi tìm thấy trong một bài phỏng vấn, những dòng thấm nhuần sự đồng cảm đến từ nhà văn Paul Auster về niềm vui viết: 

Hỏi: Trong việc viết văn, điều gì mang đến cho ông niềm vui lớn nhất?

Đáp: Một câu hỏi hay, tôi cũng thường tự đặt cho mình câu hỏi này. Viết quả là một công việc nhọc nhằn và mạo hiểm. Khi viết sách, người ta mắc rất nhiều lỗi lầm. Ngày nào cũng phải đối diện với sự ngốc nghếch của mình. Nghe có vẻ lãng mạn, nhưng tôi nhìn vấn đề thế này. Ngày nào tôi cũng xuống phòng làm việc dưới tầng hầm và làm việc cật lực, cố gắng viết ra sự thật, mang đến cho câu chữ cái đẹp. Ngay cả khi tôi thất bại, khi phải ném hết câu chữ vào sọt rác, để khi đứng dậy tôi có thể nói tôi đã làm hết sức mình. Mỗi rung động nhỏ nhặt nhất của tâm hồn, tôi đều đưa vào tác phẩm đang hình thành. Đó là niềm vui lớn nhất. Làm việc hết mình, nỗ lực hết sức, để biết mình đã không hoài phí cuộc đời, không lười nhác, không để cuộc sống trôi đi vô vị, mà mình đã cố gắng làm một điều gì đó. Đấy là niềm vui của tôi. 

Hy vọng những ai rung cảm trong những lời này tìm thấy được niềm khích lệ lớn lao như chính tôi đã tìm thấy. Rốt cuộc, viết là công việc của tâm hồn. Và những nhà văn là những người có khả năng ở gần với tâm hồn nhất. 

Rồi câu trả lời đến với tôi trong một ý nghĩa đơn sơ: VIẾT ĐỂ KHÔNG CÒN LẠC KHỎI CHÍNH MÌNH. 


Comments

Popular Posts