Việc Làm Thêm

     Tokyo trắng xóa. Tuyết rơi dày như đi trong mưa. Tháng mười hai là tháng lạnh nhất. Dung giơ tay, cố nhoài người, mong bắt được một chiếc taxi, giờ tan tầm đông đúc ngày thứ sáu. Đêm nay là Giáng Sinh. Dung vô vọng nhìn dòng xe nhích từng chút một. Cô mặc chiếc đầm đen lụa bó sát, áo khoác dài, đôi giày cao gót bít mũi màu đen, cô hà hơi, xoa xoa tay dù đang mang đôi găng-tay bằng len dày cui. Tiếng chuông điện thoại rung lên trong chiếc túi đen. Dung lục tìm, bấm nghe máy, cô con gái nhỏ học lớp hai.

    “Tối nay mẹ vẫn đi làm thêm à?”

    “Mẹ đang trên đường. Chắc tầm hai tiếng nữa là xong. Con chuẩn bị trước, tối nay hai mẹ con mình ra ngoài ăn nhé.”

    Dung đã hứa với con gái sẽ dẫn nó đến quảng trường Shibuya chơi Noel tối nay. Đã lâu lắm rồi hai mẹ con cô mới có thời gian đi chơi cùng nhau. Sau khi ly hôn người chồng vũ phu cách đây hai năm, Dung và con gái thuê một căn phòng nhỏ cho hai mẹ con. Công việc tiếp tân ở phòng khám nha khoa không đủ trang trải, Dung đành phải tìm một công việc bán thời gian ngoài để có thêm thu nhập.

    Cô bắt đầu công việc này gần nửa năm, đã dần quen với tính chất công việc và cũng có vài khách quen. Cô tìm được công việc thông qua người đồng nghiệp ở nha khoa, nhưng người đồng nghiệp này làm ca sáng còn cô làm ca tối nên hầu như cả hai chưa đụng mặt nhau bao giờ, chỉ thông qua cuốn sổ nhật ký làm việc, các cuộc điện thoại, tin nhắn khi cần trao đổi.

    Dung nhớ hôm đó, cô gọi cho Yuki, hỏi về việc làm thêm, vì cô thường nghe Yuki nói cô ta bận đi làm thêm gì đó nên không thể đổi ca mỗi khi Dung có việc đột xuất. Vài ngày sau, họ gặp nhau lần đầu tiên để trao đổi công việc. Sau đó, Yuki chỉ nhắn tin cho cô về địa chỉ và thời gian cần đến, họ không còn chuyện gì gặp nhau nữa.

    Chiếc xe taxi chờ tới, Dung vội vã lên xe.

    “Thật may quá, anh tới địa chỉ X quận D giúp tôi nhanh nhé. Tôi hơi gấp.”

    “Đường thế này, dù có muốn cũng chẳng đi nhanh thế nào được.” – người tài xế trung niên nhíu mày khó chịu nhìn Dung qua kính chiếu hậu.

    Ai trong tình cảnh này cũng sẽ nổi quạu khi phải tốn hàng giờ đồng hồ chỉ để nhích từng centimet một, vậy nên Dung im lặng, bất lực nhìn ra ngoài kính xe, tuyết rơi ngày một dày hơn. Cô cảm thấy rùng mình khi nhớ tới cái lạnh bên ngoài. Dù đã sống ở đây hơn tám năm hồi mới mười chín hai mươi, cô vẫn không thể quen nổi cái lạnh khô khốc cùng với những cơn mưa ào bất chợt. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nhíu mày, móc điện thoại nhắn tin.

    “Xin lỗi ông Takashi, tôi có lẽ sẽ đến trễ hai mươi phút. Hôm nay Giáng Sinh đường đông quá.”

    Dung bấm gửi, ngã vào thành ghế, nhắm mắt lại. Cô đang thôi miên cho đầu óc trống rỗng trước khi đến chỗ làm. Cô tránh nghĩ ngợi và cũng không muốn cảm thấy lăn tăn về điều gì, cô chỉ đơn giản là làm cho mình trở nên trống rỗng. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Như thế cũng chuyên nghiệp hơn.

    “Đến nơi rồi, thưa quý khách.” – người tài xế trung niên dừng trước cửa một tòa chung cư cao cấp. 

    Ông nhìn Dung qua kính chiếu hậu, giọng nói lịch sự hơn. Có vẻ vì cách ăn mặc và sự nhã nhặn của Dung mà ông nghĩ có lẽ cô cũng là một phụ nữ thuộc tầng lớp giàu có nào đó. Cô cố gắng trông mình chỉn chu nhất mỗi khi đi làm thêm. Thay bộ đồ đồng phục ở nha khoa bằng những chiếc đầm trơn một màu, trang điểm nhẹ nhàng, đeo đôi bông tai bằng ngọc trai, và kẹp một cái kẹp tóc có đính đá. Như thế dù Dung không phải là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng không ai có thể phủ nhận vẻ ngoài đã giúp cô tôn lên vẻ gợi cảm của một người đàn bà trưởng thành, có phần bí ẩn.

    “Cám ơn ông. Ông cứ giữ tiền thừa.”

    Dung bước ra khỏi taxi, vào tòa nhà chung cư, không đi tới chỗ thang máy mà đi thẳng tới cầu thang bộ lối thoát hiểm. Nhà ông Takashi ở tầng năm, không cao không thấp, đủ cho cô đi bộ để làm nóng người trước khi bắt đầu làm việc, như thể bài tập giãn cơ của vận động viên trước khi thi đấu hạng mục chuyên nghiệp.

    Dung bấm chuông cửa. Một người đàn ông tầm hơn bảy mươi ra mở, ông ta để hàm râu bạc trắng nhưng đầu lại hói, chỉ có vài sợi tóc lỉa chỉa. Chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng, quần tây đen và dây nịt, trông ông lúc nào cũng chỉn chu và gọn gàng. Ông nở nụ cười và làm dấu mời cô vào.

    Dung bước vào nhà cởi áo khoác treo trên giá. Cô lấy một trong hai ly rượu vang trên bàn phòng khách ông Takashi đã chuẩn bị trước. Ông ấy là một trong những vị khách quen Dung yêu thích, vì vậy cô đã không từ chối cuộc hẹn khi ông ngỏ ý hỏi cô đến vào ngày Giáng Sinh. “Cũng chỉ tầm hai tiếng như thường lệ, ông ấy là người lịch sự và dễ mến, có lẽ là cảm thấy cô đơn chăng?” – Dung thầm nghĩ khi thấy tin nhắn của ông Takashi. Các khách quen của Dung hầu hết là những người trung niên, Dung thấy thoải mái với họ vì họ luôn nhẹ nhàng và biết cái mình muốn, họ tránh gây ra những rắc rối không cần thiết và luôn cẩn trọng, mà điều này thì nghĩ như thế nào cũng tốt cho Dung.

    Takashi là một tiểu thuyết gia khá nổi tiếng với những tác phẩm đã trở thành sách gối đầu giường cho nhiều thế hệ trẻ. Sách của ông chủ yếu viết về những mối quan hệ yêu đương phức tạp lồng ghép với những vấn đề xã hội đương thời, kiểu như con người bị ảnh hưởng bởi xã hội và xã hội cũng tác động đến đời sống con người, một mối quan hệ tác động qua lại không tránh khỏi. Nhưng kiểu tình yêu ông viết trong những cuốn sách luôn có gì vượt ra khỏi khuôn khổ thông thường và khó ngấm, đôi khi là kỳ dị theo quan điểm của Dung, cô đã nghĩ vậy khi được ông Takashi tặng cuốn sách bán chạy nhất lúc hai người mới gặp nhau lần thứ ba. Ông ấy còn ký tặng Dung trên trang bìa, nhưng rất tiếc Dung đã quăng cuốn sách sau khi đọc xong vì không muốn con gái vô tình tìm thấy đâu đó trong nhà và đọc nó.

    Sau khi uống rượu, cô bắt đầu cảm thấy nóng lên, chất dopamine trong máu sôi sùng sục như dòng nham thạch ở miệng núi lửa chuẩn bị phun trào. Dung bắt đầu cởi váy, áo lót và đặt lên chiếc tủ ca-bi-net cạnh giường. Cô nằm xuống giường và dang rộng hai chân. Ông Takashi vẫn mặc nguyên bộ đồ, lấy ly rượu vang trên bàn, bật đĩa nhạc Vivaldi mà ông yêu thích và ngồi xuống cái ghế bành đối diện giường nơi Dung đang nằm uốn lượn. Ông nhìn cô và bắt đầu nhắm nháp ly rượu vang trên tay.

    Khúc nhạc đầu tiên là Mùa Đông trong bản Bốn Mùa. 

    Dung rướn người và lấy tay mình từ từ cho vào vào âm hộ của mình. Cô rên lên từng tiếng nhỏ và rồi lớn dần, cơ thể Dung như hòa làm một với bản nhạc, các xung động cơ thể hòa trong những nốt nhạc đứt gãy và gấp gáp. Bản nhạc dần đi đến đoạn cao trào và cô cũng như ngọn núi lửa đang phun trào toàn bộ sức lực và sự hấp hối cuối cùng của nó. Rồi khi mọi xung động tự nhiên qua đi, Dung nằm im trên giường nhắm mắt và chờ đợi. 

    Cô thật sự không để ý lắm đến ông Takashi, cô chỉ làm công việc của mình như đã được ông hướng dẫn bằng một tờ giấy trong buổi đầu tiên (ông Takashi là một ông lão khá kiệm lời nhưng lại rất hay cười) Ông ấy luôn ngồi đó và nhắm nháp ly rượu của mình với phần nhạc hòa tấu trong một khung cảnh hết sức nhã nhặn. Đôi khi Dung nghĩ (dĩ nhiên là sau khi đã làm việc) rằng: giống như việc có người phải ăn sashimi với một ít gừng đỏ và wasabi thì việc của Dung cũng như góp phần giúp cho bản hòa tấu yêu thích của ông Takashi trở nên hoàn hảo hơn.

    Dung thay đổi tư thế theo mỗi bản nhạc. Đến khi hết đĩa nhạc, cô vào nhà tắm và tắm rửa, lau mình bằng cái khăn ông Takashi đã treo sẵn trên giá và mặc quần áo chuẩn bị ra về. Ông takashi ra hiệu cho cô đứng lại ngay cửa, ông lấy một hộp quà nhỏ, bên trên có kẹp một tấm thiệp đề một bài thơ: 

CHIM CHÀO MÀO

Chịu thua chim chóc chào mào
Giữa trời chót vót cành cao ghé về
Trên cao trút xuống tràn trề
Ngọc vàng thánh thót dã dề âm thanh
Phút giây giao hưởng thập thành
Đường mây rộng mở thiên thanh cửa trời
Con chim từ biển trùng khơi
Hay từ vô tận muôn đời về đây. 
Bùi Giáng.

Merry Christmas Ms.Dung

    Dung cầm lấy gói quà, đọc bài thơ trên đó, tò mò sao ông ấy lại biết đến Bùi Giáng. Cũng không có gì lạ, ông ấy vốn là một nhà văn. Dung cười và nói cám ơn ông rồi ra về. 

    Cô leo lên taxi, dựa đầu vào ghế sau, một lần nữa cô cố làm cho đầu óc mình trở nên trống rỗng. Đâu đó tiếng độc tấu violin Mùa Đông bản Bốn Mùa của Vivaldi vang vọng trong đầu cô. Cô không rõ âm thanh này xuất phát từ những mảng ký ức vụn vặt còn sót lại lúc nãy hay là từ kênh radio mà tài xế taxi vô tình bật lên. Dung nhắm mắt lại, bỗng nhiên cô thấy con chim chào mào vỗ cánh bay phấp phới trên những ngọn cây cao trơ trụi, nó chao liệng từ cành này qua cành khác hót líu lo âm hưởng của bản nhạc trên radio. Bỗng nhiên Dung cảm thấy âm hưởng của nó sao lại u sầu đến thế.

Comments

Popular Posts