Lời tạm biệt chưa kịp nói

      Không phải một ngày nào khác, hôm nay Heckquin đã chính thức rời bỏ tôi, một cách đột ngột đến nỗi lời tạm biệt cũng chưa kịp nói. Giờ đây, ngồi sau xe bố đến chỗ mua “quan tài” cho nó, đầu óc tôi trống rỗng đến lạ lùng. Tôi vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào. Bao nhiêu hình ảnh sống động về Heckquin cứ như một dòng suối chảy qua trong tâm trí.

    Lúc nó chết, đó là tư thế nó vẫn hay ngủ, nằm úp một bên. Những lúc đó, tôi thích lấy tay vuốt một lượt từ cổ qua cái bụng mập mạp đầy thịt của nó. Đôi khi nhẹ nhàng cúi xuống áp tai vào ngực để cảm nhận sự hô hấp nhịp nhàng và tiếng thở phập phồng trong trái tim nhỏ bé; hoặc gãi gãi cái cổ mềm mại, thế nào nó cũng nằm ngửa ra, vươn dài người, hai cái tay giơ lên trời, mắt nhắm tịt, hưởng thụ khoảnh khắc được vuốt ve. 

    Biết nó ghét bị chạm vào bụng, nên đôi lúc, tôi cũng hay chọc chọc ngón tay vào đó đùa giỡn. Những lúc say ngủ, nó chỉ gừ gừ, hai hàm răng đánh vào nhau lách cách, cái râu trắng dài rung lên vài cái. Nếu còn thức, thể nào nó cũng cúi xuống, cố ngoạm lấy tay tôi cho bỏ tức. Sau đó, tôi bế nó lên đùi để nó đối diện, rồi cúi xuống chạm mũi mình vào cái mũi ướt át, một lần, hai lần, đôi lúc ba đến bốn lần mới chịu dừng. Còn nó thì cứ giương cái đôi mắt to tròn nhìn tôi, đôi khi lấy hai cái tay mà đẩy ra, vì nó cũng rất ghét bị hôn như thế.

    Tôi nhớ nó thường đi tìm tôi khắp nơi, lúc nào cũng kêu meo meo như thể nói rằng, “tui đang tìm cô chủ nè, cô ở đâu?” Những lúc đó, tôi cứ ngồi một chỗ liên tục la lớn: “Heckquin ơi! Ở đây nè!”, và chờ nó tới. Nhiều lúc lâu quá thấy nó vẫn chưa tìm được, cứ đi lòng vòng kêu meo meo, tôi giả bộ ló mặt ra hỏi: “Heckquin đâu rồi? Heckquin ơi!” 

    Khi tìm thấy tôi, nó cũng không đến ngay mà đứng xa xa nhìn, rồi kêu vài tiếng “meo meo” thật dài như thể trách tôi để nó tìm kiếm hoài. Sau đó từ từ tiến đến nằm cạnh, ngửa bụng lên trời như kiểu “hãy vuốt ve tui đi, hãy quan tâm đến tui đi nè.”

    Nhưng bây giờ, trước mặt tôi là cái dáng vẻ cứng đờ của nó, cơ thể nó không động đậy nữa, trống ngực cũng không phập phồng, và toàn thân nó không còn mềm mại, nó chỉ lạnh ngắt và im thin thít khi tôi gọi: “Heckquin ơi! Heckquin ơi!”

    Bây giờ tôi không biết phải làm sao? Tôi không có năng lực để quay ngược thời gian, tôi cũng không làm sao cho nó sống lại được. Cái chết không thể đảo ngược. Cái chết đã mang Heckquin ra đi mãi mãi. Và tôi sẽ không bao giờ còn thấy nó mở đôi mắt to tròn nhìn tôi như thể ngây thơ vô số tội. 

***

    Lúc mới về nhà, nó còn chưa được một tháng, bé xíu, xấu xí, kêu meo meo cả ngày lẫn đêm. Buổi sáng tôi đi làm, nó xuống gầm ghế ngủ; chiều về nghe thấy tiếng kêu, thế nào cũng chạy ra. Tôi cho nó nằm trên đống quần áo dơ, nó nằm đó ngủ. Cho ăn gì cũng ăn, không bao giờ kén chọn. Sợ nó lạnh, nên tôi cho nó nằm ngủ chung trên giường. Kể từ đó, ngày nào nó cũng ngủ cạnh tôi. 

    Tôi hay gọi nó. Có lúc đứng dưới đất, ngửa mặt lên mái nhà, có lúc ngoác miệng ra ngoài cổng buổi đêm. Tuy không xuất hiện ngay, nhưng một hồi sau, nếu cố đợi, thể nào nó cũng bất ngờ nhảy vào. Có lúc đang đêm ngủ, nghe tiếng từ ngoài cửa sổ nhỏ có động, rồi sau đó là cú nhảy trời giángCó lúc tịch mịch sáng, nó từ ngoài nhảy vào, kêu inh ỏi đòi ăn. Thấy tôi không động đậy thì đi xuống dưới chân, cuộn tròn nằm ngủ đến khi tôi thức giấc. Nhiều lúc quá trưa mà tôi còn chưa dậy, nó cũng nhịn ăn luôn. Bố mẹ thường hay đùa: “nó mê cô chủ hơn mê ăn.”

    Nhớ có lần tôi sốt li bì, mệt đến nỗi chẳng lết thân ra khỏi phòng mà ăn uống, cứ nằm như cái xác chết tối đen trong phòng. Nhà còn mỗi tôi với nó,  ở cạnh tôi suốt bốn ngày, buổi tối cũng không đi chơi. Nó chỉ nhảy ra khỏi phòng qua cái cửa sổ nhỏ, ăn uống, vệ sinh rồi lại nhảy vào nằm cạnh. Tôi đoán nó biết tôi bệnh, sợ tôi chết.  

    Những khi hiu quạnh, ưu phiền, có nó quanh quẩn ở bên kêu meo meo, rồi trèo lên đùi, những lúc đó tôi nghĩ, “Ừ, ít nhất cũng có Heckquin ở đây.” 

    Tại sao nó lại ăn phải cái bả đó? Bình thường nó kén ăn, loại cá mà lạ miệng, nó cũng chỉ ngửi ngửi bỏ đi không thèm. Vậy mà sao hôm nay, sao lại là sáng hôm nay nó ăn phải cái bả và nằm lăn đùng ra chết, bất động và cứng đờ. Tôi đã có dự cảm về điều này. Những lúc tôi hôn đó, những lúc tôi vuốt ve nó, tôi cứ nghĩ: “Rồi mày sẽ đi phải không Heckquin?” Tôi vẫn biết như vậy, tôi vẫn biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng nói lời tạm biệt thật chẳng dễ dàng, mà tôi thì vẫn chưa sẵn sàng để nó ra đi.

    Giờ đây, tôi phải tập làm quen không còn được được nghe Heckquin kêu “meo meo” khắp nhà gọi tôi. Làm quen với việc chẳng còn ai đáp lời khi tôi gọi: “Heckquin ơi! Heckquin ơi!" 

Comments

Popular Posts