Tháng 3 tôi đọc

1. LẮNG NGHE GIÓ HÁT - Haruki Murakami. 

"Thứ gọi là văn chương hoàn hảo không tồn tại. Giống như không tồn tại nỗi tuyệt vọng hoàn hảo vậy."

Tôi muốn đọc cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Haruki Murakami. Bởi tôi đã hâm mộ ông từ lâu nhưng vẫn chưa đọc tiểu thuyết đầu tay ngoại trừ nghe ông nhắc đến nó trong những bài phỏng vấn hoặc trong cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ. Tôi tìm tới nó khi đang trong quá trình viết cuốn truyện ngắn đầu tiên của mình. Tôi muốn xem ông đã như thế nào khi bắt đầu trở thành nhà văn. Và một nhà văn như Haruki thì viết những gì trong cuốn truyện đầu tiên. Nói tóm lại chỉ là vì tò mò. Nhưng tôi biết, cho dù là một nhà văn lâu năm hay chỉ là một nhà văn nghiệp dư, một khi bạn bắt đầu cái gì đó đầu tiên thì sẽ có những cái tiếp theo. Nói một cách tóm gọn, dũng khí để bắt đầu là tất cả. 

2.  VĂN MỚI 2009 - 2010 - Nhiều tác giả. 


Tuyển tập này gồm những truyện ngắn của rất nhiều nhà văn. Có nhà văn đã từng nghe tới, đã từng đọc. Có nhà văn thì chưa biết. Nhưng đọc truyện ngắn là cái thú tao nhã và thi vị nhất, theo tôi là vậy. Hãy tưởng tượng bạn ngồi ngoài hiên vào một buổi chiều thanh mát, nhấm nháp vài ngụm trà và thưởng ngoạn những câu chuyện ngắn như những hành trình kỳ thú vào tâm hồn những kẻ xa lạ hoắc. Và bỏ túi cho mình vài người mà bạn ngẫm nghĩ mãi sao họ có thể viết văn hay như thế nhỉ. Rồi bạn cũng muốn bắt chước họ viết nghệch ngoạc cái gì đó thật thú vị. Đó chính là cái thú khiến bạn muốn bắt đầu sáng tạo và bay xa. Giống như nhà văn Trần Đức Tiến, nhà văn mà tôi đã trót ngưỡng mộ trong cuốn tuyển tập này. Đây là lời của ông khi nói về cái thú đọc của mình trong cuốn tản văn mà tôi đọc gần đây. 
Có lẽ việc đọc của mình cũng giống như vô số bạn đọc bình thường khác. Hồi trẻ đọc sách còn ham hố thu lượm, tích cóp kiến thức này nọ...Bây giờ mình đọc sách cốt để thưởng thức, và một trong những cái thú thưởng thức đó là nhìn ngắm tâm hồn người khác. (Trích tản văn Sách Của Một Đời)

3. KÝ ỨC - Bùi Giáng (Thơ)  

Nhớ nhung có lẽ như là
Nghìn năm sông núi sơn hà yêu nhau
Nhớ nhung từ trước tới sâu
Từ đầu tiên tới đớn đau vô cùng. 
Bùi Giáng quả đã quá nổi tiếng trong làng văn nghệ. Ông được gọi là nhà thơ điên nhưng cũng là nhà thơ đỉnh cao trong thế kỷ này. Nhưng thú thật tôi chưa bao giờ đọc một bài thơ nào của ông vì nghe đồn nó rất chi là khó hiểu và cũng có cái chất "điên điên" như ông. Mà phàm cái gì "điên" quá thì tôi cũng tránh xa vì mình cũng là một kẻ điên. Cho nên đọc thơ Bùi Giáng thì phải đọc như kiểu xem tranh của Trường Phái Biểu Hiện ấy. Bạn chỉ bắt được cái cảm và cái xúc mà nó chạm vào trái tim; hình thái nó bày ra trước mắt chứ không thể dùng cái đầu để lý giải. 
Mà công nhận đọc cái gì nhiều thì sẽ bị lạm cái đó. Đọc thơ ông tôi cũng viết thơ như ông, dĩ nhiên là không được cái trình như ông mà chỉ là bắt chước một cách non nớt đầy vụng về mà thôi. Cái bài Vẩn Vơ là bài thơ tôi bắt chước, viết xong thấy rất đã, giống như mình đã lôi được cái gì đó nằm sâu trong mình rất lâu nhưng không thể gọi thành hình cũng chẳng thể lý giải nó bằng lời cho người khác hiểu. Chỉ giống như cái xương cá được móc ra sau nhiều ngày. À, đó cũng là bài thơ lục bát đầu tiên tôi làm. Lúc viết thì không ý thức được, nhưng sau khi viết đếm chữ mới thấy Bùi Giáng đã lạm vào mình quá thể.  

Comments

Popular Posts