Sad Love movies again!

1. Paris, Texas (1984)

Nếu có một bộ phim như một bài thơ tình thì có lẽ là bộ phim này. Mình thích những phân đoạn người đàn ông bước thẩn thơ trong hoang mạc Texas. Màu sắc của phim. Trường đoạn họ ngồi nói chuyện với nhau sau một bức tường kính ngăn cách. Cách họ kể câu chuyện cho nhau nghe. Và đứa trẻ. Và sự lạc mất của người đàn ông khỏi thế giới này. 
Đôi khi có những người trượt mất chính mình trong thế giới mà họ đang sống. Nhưng liệu họ có ý thức được chăng hay thật sự họ đang tồn tại theo một thể thức khác ở một thế giới chỉ riêng mình họ tồn tại với những ảo ảnh mà họ muốn thấy? Có lẽ đó là trạng thái mà con người một khi đã lạc vào thì không biết làm thế nào để tìm lại chính mình và bước ra khỏi đó. 

2. 3 iron (2004)

Mình không xem nhiều phim của Kim Ki Duk. Nhưng mỗi bộ phim của ông đem đến cho mình một cảm nhận vô cùng sâu sắc. Kiểu như lấy dao cứa vào da thịt. Một cảm giác rất rõ ràng ăn sâu vào nhận thức. 
Bộ phim này gây ấn tượng mạnh mẽ với mình vì xuyên suốt câu chuyện, hai nhân vật không hề nói với nhau một lời. Không phải là họ không biết nói. Chỉ là tác giả chọn cách để họ không nói. Mà có lẽ họ cũng chán nói hoặc không có gì để nói. Mình xem bộ phim này rất lâu rồi, có lẽ là gần 10 năm trước. Nhưng ấn tượng để lại thì vẫn còn tươi nguyên. Một tình yêu vừa mạnh mẽ vừa trầm lắng; vừa có gì đau đớn lại vừa như một cơn gió thoảng. Tựa hồ chỉ còn hai kẻ cô đơn tồn tại trong thế giới, tìm thấy và nương tựa lẫn nhau. 

3. the lover (1992)

Tình yêu này thật kỳ quặc! Đó là những gì mình nghĩ khi xem bộ phim này. Nhưng thú thật mình đã xem bộ phim này không dưới 10 lần. Và mỗi lần lại tò mò theo một kiểu. Những trường đoạn mà mình xem mãi vẫn không thôi tò mò. Đó là khi người đàn ông tắm cho cô gái khi họ làm tình lần đầu vào buổi trưa oi bức trong tiếng ồn Chợ Lớn. Những lúc họ nằm trên giường nói chuyện với nhau và đôi mắt thơ thẩn xa xăm. Mỗi lúc như thế mình lại nghĩ, họ đang thực sự nghĩ những gì trong đầu ngoài những lời môi miệng thốt ra. Họ cảm thấy gì khi nằm ở đó, bên cạnh nhau. Mình tò mò như thế vì mình thấy hai tâm hồn này lúc đó trở nên cô đơn khủng khiếp. Cứ như cả thế giới bỏ mặc họ. Và thậm chí khi nằm cạnh nhau. Tâm hồn họ cũng trôi về mỗi người một cõi. Mình không biết đó là kiểu tình yêu gì. Nó thật sự kỳ lạ. 


4. Lost in Translation (2003)

Đây không hẳn là một chuyện tình nhưng là một chuyện tình. Một cô gái lang thang ở đầu con dốc cuộc đời và một người đàn ông cũng lang thang nhưng là ở nửa kia con dốc. Bộ phim này có cái gì đó rất giống chất của Haruki Murakami, phải chăng vì bối cảnh của nó diễn ra ở Nhật. Nhưng nó lại do một người phụ nữ Mỹ làm. Lại một bộ phim dành cho những kẻ cô đơn ở tuổi 25 hoặc có lẽ 45. Có một dạo mình xem một danh sách phim "khủng hoảng tuổi 25" mà Wikipedia gợi ý. Và bộ phim này nằm trong đó. 


5. Blue is the warmest color (2013)

Thú thật mình không thích xem phim đồng tính. Vì, không có ý xúc phạm, nhưng mình không tin vào tình yêu đồng tính. Có lẽ vì mình không hiểu nó thì đúng hơn. Nhưng bộ phim này đã thay đổi tư duy của mình. Lần đầu tiên mình tin thật sự có tình yêu giữa những người đồng giới theo kiểu "sexual attraction".  Đây lại là một bộ phim buồn. Nhưng có lẽ nỗi buồn này là thứ mà tất cả chúng ta đều sẽ và phải trải qua một lần trong đời. Là một nỗi buồn không thể tránh khỏi. 


 




Comments

Popular Posts