Tâm hồn người nghệ sĩ

 5.12.2020

Những người nghệ sĩ có cái nhìn thật đẹp

Trong đôi mắt họ, 

Cuộc sống trong veo, giản đơn và sáng tỏ. 

Họ là những em bé với gương mặt già sụ. 

Là những tâm hồn mỏng manh và thuần khiết. 

Như tấm lụa thêu hoa cầu kì, 

Như những bông cotton trắng phau trên bãi đất. 


Tiếng nói người nghệ sĩ thật đáng trân quý. 

Nó cho thấy con người xinh đẹp, 

Và cuộc sống không bao giờ chết. 

Dù cho thực tế xấu xí và đen tối, 

Dù cho trái tim gai góc và chai lỳ, 

Họ cũng biết cách làm cho nó mềm mại,

Và lau đi những bụi bẩn còn vương. 


Mỗi chúng ta đều là nghệ sĩ.

Đứa trẻ nhỏ tám tuổi bên trong,

Mãi mãi hồn nhiên và trong sáng

Với đôi mắt to tròn không vướng đục. 

Nhưng ta sợ, giấu nó vào bên trong

Đôi khi ta hét lớn hăm dọa: Có mày thì được ích gì? 

Rồi ta bỏ nó vào quên lãng, 

Không cho ăn, cho uống, và cho mặc. 

Nó trở nên rách rưới tồi tàn. 

Ôi, đứa bé tám tuổi tội nghiệp! 

Ước gì con ở một nơi tốt hơn,

Nơi người ta biết trân quý con. 


Nhưng dẫu muộn màng con hơn không. 

Hãy để đứa trẻ được hò reo!

Hãy giải phóng nó khỏi mọi xiềng xích, lệ thuộc

Hãy mang nó đến thế giới mà ta mong ước

Nơi có hoa lá và cỏ cây, 

Nơi tràn ngập ánh sáng và nắng gió, 

Và không khí trong xanh, 

Và dòng nước mát lành. 

Hãy reo hò mừng chiến thắng tự do

Vì ở đó ta được làm chính mình. 

Comments

Popular Posts