(Radio Me) Mấy con mèo - Datmaniac

Trong hơn một tháng qua, đây là bài rap mà hầu như ngày nào tôi cũng nghe. Càng nghe tôi càng thấy nó hay. Tôi đã tìm kiếm chất đô thị, nhưng cho đến khi nghe bài này, một đô thị Sài Gòn hiện lên trong mắt tôi với sự độc đáo của nó: những mảng tối sáng, ánh đèn neon chớp tắt nơi hàng quán phố thị, mấy con mèo hoang ở giữa những con hẻm vắng ẩm ướt sặc mùi cống, chúng lượn lờ trên những mái nhà trong những căn phòng trọ sập xệ, nơi những thanh niên nghèo sống vì ước mơ với một tương lai vô định, những người lao động thức dậy từ sáng sớm tinh mơ, trái cầu thủy tinh trong căn hộ của ai đó...

Tôi thích Datmaniac vì bài này. Những lời anh ấy viết làm tôi liên tưởng tới những trang viết buổi sáng của mình. Dòng ý thức trôi như một dòng sông: không liền mạch, không cấu tứ, không một chủ đề, gấp khúc, nối đuối, những mảng ký ức chắp vá, vụn vỡ đánh thức các giác quan sống động. 

Và một điều tôi thích Datmanic vì anh ấy đã lột tả trọn vẹn một người nghệ sĩ thuần chất. Người quan sát cuộc sống dưới đôi mắt của một đứa trẻ trong sáng, miêu tả vẻ đẹp vốn có của nó. Chân thật, giản dị và không sáo rỗng. Bài rap chứa đựng tâm sự của một người trẻ và là tiếng nói của một nghệ sĩ.

***

Như là đã chứng kiến tất cả một đời sống hối hả

Nhà tôi gần phố. Trong một lần đó,

Do là may mắn cho tôi tìm được người bạn đồng hành

Dù mong manh nhưng cả hai lột tả cùng một tần số

Đô thị vô vị là mảng bám mà vòm họng tồn đọng

Và ta đi xuyên qua nó với một tâm hồn rỗng

Đủ để mãn nguyện

Cho ta xin chào và đặt niềm tin vào

Không thần linh nào muốn ta hoàn hảo

Bằng cách cho vào đời một cái máy in màu

Thứ duy nhất để ngăn cách con người chính là ngôn ngữ

Binh pháp giao tranh là của Tôn Tử.

 

Nơi tôi nằm xuống sẽ làm đường về làng cho cô thôn nữ

Nơi tôi nằm xuống sẽ là cây, sẽ là giấy, và sẽ là một nấm mồ mà tôi chôn chữ

Xác con xin bón cho cây phượng sân trường

Mang nước, xẻng, cuốc mượn dân thường

Sau công việc tay chân, lưng tựa chân tường

Tôi chạm vào thứ cho là dơ bẩn nhất: cứt

Thả nó vào đời thì lòng vẫn bứt rứt,

Người ta đạp lên nó với hình thù của bàn chân,

Có lúc thì tròn, lúc thì vuông

Nên ta yêu mái nhà, yêu mấy con mèo, yêu khúc bánh mì luôn!

Mấy con mèo, chúng nó ngước mắt nhìn

Mỗi khi mà nghe thấy trong phòng khua chén dĩa

Mai tao bán lời này đi với cái già nào bây giờ

Khi mà giàn phát nhạc của người mua kén đĩa?

 

Trong cuộc đời này, con chỉ là đứa chưa từng nghe lời thầy

Cuộc đời này con là đứa sau cùng của một đống đổ nát,

Từ chỗ này sang chỗ khác.

Là niềm đau người ta đang phổ nhạc

Và là niềm tin tận sâu trong lũ bạn.

Thương miền trung, mong lũ cạn

Thương vùng quê tôi năm nào phủ đạn

Có những cái đẹp cho dù bán ta không thể nào mua được hết

Đó sẽ là mù quáng

Không ai là chủ, không bị sở hữu

Đó chính là hoa

Hoa và ta luôn chung một bản hòa ca

Hoa đã có từ lâu trên cung đàn, phím, bút

Hoa vươn nhánh ra trong công trình kiến trúc

 

Khối kim tự tháp nằm trên một hình cầu

Trong khối hình cầu có chứa đựng những chiều sâu

Không nơi nương náu nên gửi cho đại dương giấu

Tránh xa nơi đất liền tanh tươi, vươn máu

Đến khi mắt gần mờ, tai dần kém

Không thể ghi bàn chỉ trong một lần ném

Dòng thời gian nào giúp cho tôi về được với tụi nhỏ

Nơi chúng nó vui đùa bên bụi cỏ

Quá nhiều địa điểm đã được phóng tên lửa

Sao ông không về nhà? Con mèo ngóng bên cửa

Còn đường cống, còn cả đống nên sửa

Sao ông không về nhà, trước khi nhanh chóng quên nữa

 

Nhìn ra không gian được dán băng keo đen

Ta là những kẻ mang theo khăn, đeo khoan

Là tâm ngôi sao sáng, là ngòi nổ đột ngột

Là năm trời hạn hán, mưa không hề đổ một hột

Rồi người lạc lõng, đi tìm một hạt giống

Cho cánh hạc phóng qua đồng và giúp bài nhạc sống

Người lạc lõng với hạt giống

Nhưng nhặt rồi ương lên bậc thềm,

Trái Đất này Mặt Trời thương nên rất hiền

Ngay hôm sau mọc chồi vươn trên đất mềm

Nhưng em ơi, khi có em cuộc sống sẽ vui hơn rất nhiều,

Hơn tất cả những buổi chiều

Trên tất cả những chuỗi phiền,

Quên vất vã ở tuổi mà chỉ để mặc cả với túi tiền.

Và tới khi chân trời đuổi chạy đi đến cuối miền

Chiếm chiến trường, kiếm tiếng đàn

Bình mình vừa hét, người ta phải kiếm chuyến hàng:

_Tụi mày đi tha về cho tao thêm mấy đồng tiền vàng!

Để còn trông mối bán, phân phối sang

Đóng cước gói tháng, bán gói than

Đối kháng với sói hoang.

Như tin tức phát sóng lúc tối qua

Thì đây là nơi tối, sáng với dối gian

Mấy con mèo nhắn mấy lời tới mấy ông

Chuyên lấy lông mấy con cừu, giết mấy con bò, mấy con gà, mấy con cò già.

Qua mấy con đò, mấy con phà, mấy đứa nó chỉ còn là thức ăn

Từ khi bước vào trong lò làm

Và mấy con mèo, như là em

Cho anh biết được thêm con đường này, con đường kia, đường đó

Biết được khi trời khuya thường gió

Biết được trong khu vườn có những cánh hoa nở dại

Đó là khi nhắm mắt chấm sáng còn ở lại

Như là cái cách thầy vẫn dạy mặc dù ngày đầu con đi sai lớp

Như cái cách Stan Lee đã lấy đi đôi mắt từ con người trên cở thể này của Cyclop.

 

Tro cốt con xin được nén thành viên phấn

Dùng màu trắng đó để vẽ nên thiên thần

Sau cuối ngày về ôm lấy mình trong gương

Đó là người gần nhất ta trông thấy mà không thương

Đất bám như chất xám, được khai thác cho bài nhạc hay và hiệu quả

Tình cờ ta như không bao giờ vay mà chịu trả

Ta được dạy để biết đây là điệu nhảy mà khi còn bé con đã giết con trùng

Những bài học sắc máu mà con chỉ biết tôn sùng

Ngoài đường đổ dồn những ánh nhìn

Vài người sợ người ta sẽ đánh mình

Xin mặt trời mang cực tím lên cực điểm

Con chấp nhận mất mát cho bài học thực tiễn

Và mẹ ơi, con người không xấu xa

Họ phải quan tâm những điều để giấu ta

Họ phải săn, nuôi, giết thịt rồi nấu ra

Họ chỉ đơn giản như con và Joka

-Datmaniac- 

***



 

 

 

 

 

 

 

Comments

Popular Posts