(MORNING PAGES) NHỮNG TRANG VIẾT BUỔI SÁNG
Chỉ cần lấp đầy 3 trang giấy và xong. Cứ viết nhăng viết cuội cũng được. Thật ra, mỗi ngày tôi đều viết nhăng viết cuội trong hai tháng đầu. Tính tới hôm nay là ngày thứ chín mươi, tròn ba tháng. Mặc dù có những ngày tôi bỏ lỡ. Khi phải bỏ lỡ mất một ngày, tôi tự hứa phải quay lại vì thà quay lại vẫn tốt hơn là dừng hẳn. Điều quan trọng là phải giữ cho được tinh thần không bỏ cuộc.
*Luật viết: viết theo dòng suy nghĩ (nghĩ gì viết đó). Mỗi ngày viết 3 trang giấy khổ A4. Và viết MỖI NGÀY.
Chính bởi vì yêu cầu đơn giản nên ngồi xuống viết không còn đáng sợ nữa. Viết bất kỳ điều gì bạn muốn, không chỉ là kể lại hành trình mỗi ngày. Nó có thể đầy ngẫu hứng như người ta chơi nhạc Jazz vậy.
Tôi đã viết được một khoảng thời gian và nhận ra ngồi xuống mỗi ngày và viết cần sự nỗ lực bền bỉ. Nhiều lúc tôi thực sự không biết mình đang viết gì và sẽ viết gì. Viết MP là rèn luyện sự kiên trì. Mặc sự đời, cố gắng giữ một tiếng mỗi ngày ngồi vào bàn - ribe tuchus. Chỉ ngồi viết tất thảy những gì trong não. Để dòng ý thức quyết định bản thân sẽ trôi về đâu và dạt tới nơi nào của tiềm thức. Đôi khi nó xuất hiện như một sự lộn xộn các ý tưởng, và dòng suy nghĩ thì bị đứt quãng. Có thể câu trước bạn viết về triết lý sâu sắc nhất quả đất thì câu sau bạn nói rằng con mèo vừa mới tha về một con chuột. Bạn sẽ thấy bản thân lặp đi lặp lại các ý nghĩ và các câu hỏi băn khoăn của bản thân trong nhiều ngày.
Viết MP không đòi hỏi bạn phải là người viết giỏi. Nhưng là sự kiên trì và kiên nhẫn thử thách chính mình.
Bạn phải tập làm quen với việc mỗi sáng ngồi vào bàn và tự hỏi: "mục đích của công việc này là gì?" Và rồi trả lời: "mục đích ngồi viết là...chẳng có mục đích gì cả. Nhưng vẫn cứ phải ngồi vào viết."
Bạn cũng có thể tự đặt câu hỏi cho chính mình và sau đó bắt đầu trả lời. Viết MP là cách khám phá vũ trụ bản thân. Đó là một sự mầu nhiệm khi tôi phát hiện ra những kho tàng bí ẩn được chộn giấu trong chính mình.
*Truyền thuyết kể rằng:
Viết lách dùng ngôn ngữ, mà ngôn ngữ lại thuộc phạm trù não trái. Nhưng chất liệu của viết lách lại từ ký ức – ký ức từ lần brainstorm gần nhất, từ bộ phim coi đã lâu lâu, từ phía khách hàng mới có ý kiến chỉnh sửa hôm nọ -- ký ức thì có độ phủ toàn cầu... não. Chất liệu cũng có khi đến từ những kích thích, những chắp nối bất thình lình xuất hiện, và CHỈ XUẤT HIỆN, khi bạn viết. Nên các bạn nào hay viết sẽ để ý một chuyện, ô kìa, có cái ý này hay quá trời sao lúc trước mình không “nghĩ” ra ta, giờ viết tự nhiên nó phọt ra. Vậy nên các bạn phải viết, không viết nó không phọt ra đâu. Nghĩ cũng không ra hết được đâu. Và cái vụ phọt này, hoàn toàn là trách nhiệm hình sự của anh... não phải.
Hình như khoảng 150 năm chục năm nay đổ lại (thì cũng phải để nhân loại biết chữ nhiều nhiều trong dân số đã chứ) -- con người bắt đầu nghĩ ra một kiểu viết rất hay (thực ra gọi là đã quan sát, đúc kết, nghiên cứu thêm, và đặt tên chứ chả phải nghĩ ra gì), gọi là “automatic writing”, hoặc là “stream of consciousness”.
Nghĩa là viết mà chỉ hoàn toàn dùng não phải, có nghĩa là, nghĩ gì viết đó, không nghĩ gì cũng... viết đó, viết là “không biết phải nghĩ gì nữa ta” sau đó tự động não nó lại phọt tiếp ra một đống thứ khác.
- Trích bài của sự phụ Kay
Tìm hiểu thêm về:
https://juliacameronlive.com/basic-tools/morning-pages/
https://juliacameronlive.com/2017/09/18/morning-pages-faq/
Mèo Quin.
Comments
Post a Comment