ĐỐI THOẠI: Paulo Coelho
Cuộc trò chuyện với người thông thái
Khi tôi bắt đầu "cuộc thử nghiệm quá khứ" với 12 bước stepping stones theo nhà tâm lý học Ira Progoff, tôi đã chọn Paulo Coelho như một người thông thái để trò chuyện.
Tất cả những dữ liệu và mạch truyện trong đây đều là hư cấu.
Tôi
Hello Paulo
Paulo
Hello
Tôi
Chúng ta nói tiếng Việt chú nhỉ vì con không biết nói tiếng Brazil. Con không biết nhiều về chú, con vô tình nghe người ta nói nhiều về cuốn sách Nhà Giả Kim. Con đã nghĩ nó cũng như những cuốn sách truyện khác. Nhưng khi con bắt đầu đọc thì con thấy nó chứa đựng một sự giàu có về ngữ nghĩa không thể tả được. Chú làm sao để viết được như thế vậy?
Paulo
Chú có nói ở sau cuốn sách ấy. Chú đã từng theo đuổi việc trở thành nhà giả kim và luyện nó trong vòng 10 năm. Thế nên chú biết cuộc hành trình và những câu hỏi mà chú tìm kiếm.
Tôi
Vậy ra chú cũng là một người thông thái khi viết cuốn sách này?
Paulo
Thông thái hay không thì chú không biết được. Phải viết nó ra thì mới sáng tỏ được.
Tôi
(gật gù)
Về điểm này thì con đồng ý. Nếu cứ nghĩ nó ở trong đầu và nghĩ là ta đã tường tận về nó thì là sai rồi. Khi bắt đầu viết ra, các ý nghĩ mới sắp xếp lại được và những suy nghĩ, hiểu biết mới tuôn trào. Đến chính con cũng không tin điều đó có thể xảy ra. Này nhé, khi con bắt đầu cái hành trình steppingstones con đã không có nhiều suy nghĩ về nó. Nhưng sau đó con nhận ra nhiều điều về mình mà từ bấy giờ con không thể nào nhìn thấy được. Bởi vì nó ở trong đầu con nên con nghĩ mình đã biết hết về nó. Nhưng không, suốt bao nhiêu năm qua con đã chẳng hiểu gì về mình và những điều mình đang dồn nén. Khi con đọc lại những dòng mình viết, con nhận ra nhiều điều và con đã bất ngờ ngạc nhiên, kiểu như con tìm được chính con, một sự mầu nhiệm mà con không tin là nó có thể xảy ra.
Paulo
Đấy, quá trình viết sẽ giúp cho con học được những điều đấy.
Tôi
Và con tin về những gì người ta nói. Lúc đó con nhận ra không phải họ chỉ nói suông mà đó là cả một quá trình tự nhận thức và học hỏi.
Paulo
Khi chú bắt đầu viết nhà giả kim, chú cũng không dự định câu chuyện sẽ trở thành như thế. Chú cứ tưởng tượng và hình dung, trò chuyện trên suốt cả chặng đường và chú nhận ra câu chuyện đã đi về hướng đó, nó đã làm sáng tỏ bao nhiêu thứ trong lòng chú.
Tôi
Đúng vậy. Ở đó con thích nhất là những cuộc trò chuyện. Nó cứ tự nhiên như không.
Paulo
Chú cũng làm chính xác như những gì chúng ta đang làm: gặp gỡ và trò chuyện.
Tôi
Khi con bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên, con đã nghĩ nó bất khả thi và đầy ảo tưởng. Nhưng sau đó khi con bắt đầu trò chuyện, nó giống như một phép mầu vậy, một phép mầu đã xảy ra. Và con thấy mình, con cũng thấy những người khác, những phần khác. Giống như là con đang nói chuyện với chú vậy. Con không tin là nó có thể xảy ra.
Paulo
Chúng ta sẽ không biết cho đến khi chúng ta làm nó. Cũng như chúng ta sẽ không biết mình đi xa đến đâu cho đến khi chúng ta bắt đầu đi.
Tôi
Câu này hay thật! Con phải ghi chú lại. Chú nói chuyện cứ y như trong cuốn sách vậy. Giống như những câu "quote". Ở đó, con thích nhất cuộc trò chuyện giữa ông lão trên núi và anh chăn cừu, mỗi ngày chú đều đi một ít phải không?
Paulo
Đúng vậy.
Tôi
Có phải chú chính là anh chăn cừu?
Paulo
Ban đầu chú cũng nghĩ vậy. Nhưng kỳ thực là không. Khi chú bắt đầu câu chuyện, chú cứ nghĩ mình là anh chăn cừu. Nhưng sau đó chú nhận ra mình có thể là ông lão bán đồ sứ, cũng có thể là trái tim hoặc đám người trong sa mạc, anh chàng người Anh. Chú thấy mình có thể là bất kỳ ai trong số họ.
Tôi
Có phải cũng giống như cái cách mà con và chú gặp gỡ và trò chuyện?
Paulo gật đầu.
Tôi
Ban đầu khi con bắt đầu cuộc trò chuyện, kỳ thực con đã không tin là chúng ta có thể nói chuyện với nhau thú vị như vậy. Cho đến khi con thấy cuộc trò chuyện sắp đến hồi kết thúc thì con tiếc thật.
Paulo
Mỗi cuộc gặp gỡ đều có khởi đầu và kết thúc. Ngay trong đây cũng vậy thôi.
Tôi
Mỗi lời chú nói đều hay cả. Đó có phải là do sự luyện tập?
Paulo
Ừm...Cái này chú cũng không rõ.
Tôi
Dù gì thì chúng ta cũng sắp chia tay. Con phải hỏi chú thêm một câu cuối: có phải là con sẽ viết thành công câu chuyện của mình?
Paulo
Con hãy để cho nó chảy trong con. Nó có thể là một dòng suối hiền hòa; có thể đôi lúc sẽ trở thành bão tố, cơn sóng dữ; đôi khi lại là những biển mưa không dứt. Con phải học cách chấp nhận dòng chảy đó và để nó ra sao tùy thích. Đừng cố chống cự lại nó cũng đừng cố thay đổi. Hãy cứ hiền hòa như một dòng suối.
Tôi
Quả thật chú là một người thông thái. Tạm biệt!
Mèo Quin.
Comments
Post a Comment